Đã lâu rồi sau ngày anh nói muốn chia tay, em vẫn giữ thói quen lẩn trốn vào một góc riêng mình em biết, nghe nhạc cho lòng thanh thản hơn mỗi khi cảm thấy buồn và cô đơn. Một năm, hôm nay em bước thật chậm trên con đường cũ, con đường mà em cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ muốn quay lại vì thực sự nó gắn với quá nhiều kỉ niệm.
Em dừng chân, ngồi nơi ghế đá rồi đeo headphone. Thật tình cờ đó là bài "Sau chia tay" – Phạm Hồng Phước. Em đã nghe bài này nhiều lần rồi, nghe mỗi khi cảm thấy cô đơn. Từng giai điệu, từng âm thanh, từng câu chữ dội về trong em những kí ức xưa cũ:
"Rồi một mai đôi ta hết yêu,
Rồi em buông tay anh bước đi
Và anh đây thực sự không chắc anh giữ lý trí...
Không ôm em từ đằng sau".
Ngày anh đi, nắng trở nên gay gắt hơn, màu tím của đóa bằng lăng trở nên đậm đà hơn, con đường về mỗi lúc một dài ra. Và em lòng nặng trĩu tâm sự chỉ biết trốn vào một quán trà nhỏ rồi nghe nhạc cho lòng vơi đi phần nào. Đến giờ em vẫn chẳng thể tin đó là sự thật. Anh nói mình không hợp nhau, anh nói anh nhận ra anh vẫn còn yêu người yêu cũ, rằng em phải sống tốt, rằng em sẽ tìm được ai đó yêu em hơn hơn. Có bao nhiêu lí do sao anh phải thẳng thừng chia tay như vậy, em cũng chẳng bất ngờ vì vài hôm trước em bắt gặp anh đi cùng người yêu cũ trên phố.
Anh nghĩ em đi rồi em sẽ sống tốt ư? Em không quan tâm. Lúc này em biết phải nói thế nào với anh đây? Em chỉ biết mỉm cười nhẹ rồi đưa bàn tay ra nắm lấy tay anh. Anh hạnh phúc nhé! Anh hất bàn tay em ra rồi quay lưng bước đi. Em nói với theo rằng chúc anh hạnh phúc. Môi mỉm cười mà mọi thứ xung quanh em trở nên nhạt nhòa dần, tan nát, vỡ vụn ra như trái tim em bây giờ. Anh đã trở thành thói quen yêu thương của em rồi, đã là thói quen thì làm sao nói một câu quên là quên được.
"Anh như bao người khác thôi
Cũng yếu đuối và rất bấp bênh
Khi lòng này giờ đã quen đi cùng một ai".
Người ta thường nói: Sau chia tay con gái và con trai đối lập hoàn toàn. Con gái trước hết sẽ đau khổ, dằn vặt, buồn bã rồi dần dần sẽ lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Con trai thì ngược lại, ban đầu sẽ thờ ơ, dửng dưng, cảm thấy tự do nhưng dần dần sẽ trở nên yếu đuối, hoang mang và không thôi nhớ về những ngày tháng xưa cũ. Nhưng em nghĩ, dù khác nhau nhưng con gái hay con trai thì cũng đều là con người, đều có cảm xúc. Họ đều phải trải qua những ngày tháng đau khổ, chênh vênh, khó chấp nhận sự thật. Nhưng điều họ cần làm là sống lạc quan, tin vào cuộc sống.
Sau chia tay, chỉ còn mình em với nỗi cô đơn dài vô tận. Mỗi sáng, em vẫn hay mở điện thoại ra xem có tin nhắn của anh không, vẫn đi học đều đặn, thường làm những món ăn khi xưa anh thích, xem những cuốn phim mà hai ta vẫn dành hàng giờ để xem, xem xong em đều khóc sướt mướt. Thỉnh thoảng em cũng hay ghé qua những quán ăn vặt khi xưa chúng ta hay ăn, cô chủ quán cười vô tình hỏi: "Hôm nay đi một mình à? Còn chàng trai kia đâu?". Em chỉ biết cười trừ cho qua.
Đâu đâu xung quanh em cũng là hình bóng anh, là những hình ảnh hai chúng ta. Phố xá đông đúc, thi thoảng em vẫn hay kiếm tìm gương mặt, nụ cười anh. Nhưng nhìn ai cũng lạ hoắc, em thất vọng nhận ra anh đã xa em thật rồi. Không có anh mọi thứ với em thật tẻ nhạt.
Sau chia tay, một thời gian, em đã thôi làm những việc vô nghĩa, ngừng nghĩ về anh, ngừng tìm kiếm anh. Em trở nên mạnh mẽ hơn, lạc quan hơn . Em nhận ra rằng dù có hụt hẫng, luyến tiếc, đau khổ cỡ nào thì điều quan trọng là chúng ta cần đứng lên mạnh mẽ, vững vàng. Buồn như thế đủ rồi, có nhất thiết phải vì một người không nghĩ đến ta mà hành hạ bản thân thế không? Bây giờ chúng ta cần yêu thương bản thân nhiều hơn, mở rộng lòng mình ra để đón nhận những người xung quanh. Mọi thứ trên đời đều có quy luật riêng, nhưng rồi cuối cùng đều phải đổ vỡ, chẳng có gì là cứ tồn tại mãi cả. Sau chia tay là trái tim đầy những vết sẹo, sau những vết sẹo ấy là chúng ta mạnh mẽ, trưởng thành, chín chắn.
Một năm sau, em đi trên con đường cũ, nghe bài "Sau chia tay". Nắng vàng tươi bao trùm lên không gian, cảnh vật. Đóa bằng lăng góc phố tím biếc đến nao lòng. Không ngờ sau 365 ngày quay lại, mọi thứ lại trở nên tươi đẹp hơn, khác xa so với ngày này một năm về trước. Vì vậy các bạn ạ, sau chia tay chúng ta phải đứng lên, yêu thương bản thân và mở rộng lòng mình. Hãy để cho tất cả những kí ức ngủ yên.
"Kí ức ấy cất vào ngăn khóa riêng,
Quá khứ ấy sẽ nằm ngủ yên,
Giữa cuộc đời dài đang trôi miệt mài
Đứng hoài một mình cô đơn..... chắc sẽ tốt hơn!"
Tuthuoc24h.net