Đã một tuần chúng ta chia tay nhau. Em là người chủ động rút lui, không gọi điện, hay nhắn tin làm phiền anh nữa. Đã tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ lên mày nhé! Vậy mà cả ngày em chẳng làm được gì, cứ dán mắt vào màn hình điện thoại tối om, thấp thỏm, mong chờ. Có lúc nhớ anh quay quắt, em lại cầm điện thoại lên muốn gọi cho anh nhưng rồi lại để xuống. Có lẽ cái tôi của em quá lớn hay vì em biết dù em có làm gì thì cũng không thay đổi được nữa.
Lòng em đau thắt từng cơn, muốn được ngồi khóc oa oa như một đứa trẻ mà không được. Vì em biết, sẽ chẳng còn anh an ủi dỗ dành. Nên em đành cố nuốt nước mắt vào tong, phải học cách mạnh mẽ, trưởng thành, vì em cũng đã lớn rồi anh nhỉ! Thế nhưng nỗi nhớ nhung trong em vẫn không thể nào quên được. Em không thể khóc trước mặt mọi người vì sợ làm bố mẹ lo lắng nhưng liệu anh có biết rằng, hằng đêm, bên gối em ước đẫm, những kỷ niệm về anh cứ lẩn quẩn trong tâm trí không thể xóa nhòa. Trước đây em mong đến cuối ngày để được gặp anh, được cùng anh trò chuyện, vui đùa, nhưng bây giờ em sợ cảm giác cuối ngày, tan ca kinh khủng. chỉ mình em lẻ loi, độc bước đi đi về về.
Em vẫn theo dõi Facebook của anh hằng đêm, em muốn biết anh làm gì, đi đâu, gặp ai, nói chuyện gì. Em như vật tầm gửi sống bấu víu vào những điều liên quan về anh, để tự an ủi mình rằng anh vẫn còn bên em. Em tự xem rồi tự đau, biết chính mình đã đẩy anh đi xa. Chính những lần cãi vã vu vơ, sự ngang bướng và ương ngạnh của em đã khiến anh mệt mỏi. Em cảm nhận được anh bây giờ đang sống rất tốt. Anh sống lạc quan, yêu đời và cũng vô cùng hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà em không mang lại được cho anh sau từng ấy năm yêu nhau.
Tình yêu em dành cho anh là thật, là tất cả những gì em có. Nó choáng ngợp cả trái tim em, nên nếu không yêu anh, trái tim em rỗng tuếch, không còn lại gì nữa. Có người từng hỏi em: Nếu anh không được thành đạt, nếu anh vẫn là một người đàn ông nghèo khó thì liệu rằng em có chấp nhận yêu anh không? Nhưng họ không biết rằng, em yêu anh từ những ngày cả hai đều đang túng khó. Mình chia sẻ từng đồng để cả hai cùng vượt qua. Những bữa đói, bữa no, chỉ cần có anh đối với em đó là những ngày hạnh phúc. Nếu giờ anh không còn gì trong tay hoặc tệ hơn như thế thì em chắc chắn rằng em vẫn bên anh, vẫn yêu anh bởi em chỉ yêu anh vì chính anh mà thôi.
Giờ bên anh đã có người con gái khác, người sẽ cùng anh sánh bước trăm năm. Em không hờn giận hay oán trách anh đâu. Vì em biết cả anh và em đã bước trên hai con đường khác nhau từ lâu lắm rồi. Lý trí mách bảo em phải rời xa anh, nhưng con tim lại đớn đau quằn quại. Em sẽ cầu chúc anh được hạnh phúc. Còn riêng em…, em sẽ vẫn ôm ấp những kỷ niệm về anh, về dấu yêu một thời của hai đứa, cho đến khi nào trái tim em lại tiếp tục được yêu thì những dấu yêu xưa em vẫn gói gọn trong tim.
N.T - Độc giả của TuThuoc24h.net