Biết mình khác thường từ khi còn trẻ, cô đã vô cùng tuyệt vọng và đã có nhiều khi muốn từ bỏ cuộc sống. Nhưng sẽ quá ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân, vì bố mẹ, gia đình đã dày công nuôi dưỡng bấy lâu. Cô giấu sự thật vào tận sâu trong lòng và chưa một lần tâm sự với ai về điều đó. Vì cô biết, khi nói ra, mọi người sẽ miệt thị, sẽ chê trách và đáng sợ hơn là có thể xua đuổi. Cô sợ hãi vô cùng, hằng ngày chỉ quẩn quanh trong căn nhà quen thuộc, vì mỗi khi bước ra ngoài, ánh mắt và trái tim chẳng còn nằm trong tầm kiểm soát. Cô không ngăn bản thân hướng mắt về những người gái xinh đẹp, cũng như tim như muốn nhảy sổ ra khỏi lồng ngực khi có cô bạn gái nào đề nghị nắm tay. Hòng quên đi hiện thực đau khổ, cô quyết định tìm cho mình một bến đổ với hi vọng sẽ tìm được phần nào cảm xúc nơi người chồng. Nhưng không, những lần choàng tay, những cái ôm, những nụ hôn và cả những lần xác thịt không mang đến cho cô bất kỳ sự thỏa mãn mà trái lại càng khoét sâu những day dứt, đau khổ nơi cô.
- Làm gì mà trầm tư vậy bà xã? – Tiếng người chồng cô vang lại,như cắt đứt những dòng suy nghĩ nối dài.
- Cũng chẳng có gì. – Cô quay lại, cười nhẹ.
- Anh xin lỗi, hôm nay về hơi trễ, hai đứa nhỏ chắc ngủ rồi hả em?
- Dạ. Em cũng vừa từ phòng bọn nó về.
Từ phía sau, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô và thỏ thẻ :
- Chắc em cũng mệt rồi, để cuối tuần, anh chở mẹ con đi chơi. Còn bây giờ, cũng muộn rồi, mình ngủ thôi bà xã ơi! Hehe. – Anh cười hiền.
Nằm một hồi lâu, trong khi anh dường như đang đánh một giấc dài, cô vẫn chẳng thể chợp mắt. Có lẽ vì những ngỗn ngang trong đầu vẫn chưa thuổi nguôi ngoai. Cô nhìn anh, giờ đã là một người đàn ông phong độ và thành đạt. Trong khoảng thời gian sống chung, không nhiều lần hai người cãi nhau, cũng như anh chưa giờ làm cô phật lòng. Anh luôn ân cần, lo lắng và quan tâm đến cô. Có nhiều khi, cô ao ước giá như là một người con gái bình thường, thì có lẽ hạnh phúc đã chẳng quá xa vời với cô. Nhưng cuộc sống, vốn chẳng mấy khi chiều lòng con người. Khi oan trái đến thì không còn cách nào khác ngoài chấp nhận và đối diện. Nhìn vào căn phòng mà bóng tối đang bao trùm, dù bên cạnh là người chồng cùng chăn gối, nhưng chưa bao giờ cô thôi ngừng cảm giác cô đơn. Đã không ít lần, cô có ý định bỏ mặc tất cả, đi đến một vùng trời xa xôi nào đó và sống thật với chính mình. Nhưng không, gia đình vẫn như một thứ gì đó giữ chặt cô lại. Danh dự dòng họ, người chồng tử tế và đặc biệt là hai đứa con bụ bẫm không cho phép cô ra đi trong ích kỷ. Lòng đầy những tâm sự, nhưng chẳng thể giãy bày cùng ai, cô dường nhưng quá nhỏ bé trong khi những nổi buồn đang chất chồng lên cao. Quá ngột ngạt, và trong giây phút như chạm đỉnh của tuyệt vọng, cô tìm được Ly – một người con gái cá tính – thông qua một ứng dụng trò chuyện trực tuyến dành cho những người đồng tính nữ.
Từ khi kết bạn trực tuyến với nhau, mật độ trò tương tác giữa hai người ngày một dày đặc. Cô tâm sự với Ly về mọi việc trong cuộc sống, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất là đi chợ, mua giày hay chăm con đến những cảm xúc buồn vui thường nhật. Trái lại, Ly kể cho cô nghe về nghề nhiếp ảnh và những chuyến đi đến những miền xa của Tồ quốc. Dường như, họ chưa bao giờ nhàm chán khi nói chuyện với nhau vì luôn có những điều trong cuộc sống mà cả hai cần chia sẻ. Từ khi Ly xuất hiện, cuộc sống vô định, không mục đích của cô bỗng có nhiều hơn những mong đợi và hi vọng. Mỗi ngày thức dậy, cô lại có nhiều động lực hơn để tiếp tục sống.
Rồi một ngày, Ly hẹn cô ra gặp mặt. Cả đêm trước đó, cô gần như đã không ngủ được. Cô vui lắm, cả đời cô, chưa bao giờ có háo hức đến như vậy. Ngồi trước gương, cô trang điểm cẩn thận, diện chiếc váy mà dường như đã bỏ quên quá lâu trong tủ quần áo. Khi đã ưng ý, cô cười nhẹ. Hóa ra, chẳng phải thời gian là kẻ thủ đáng sợ nhất của phụ nữ, mà chính những u sầu, đau khổ mới là nguyên nhân chính cướp đi dung nhan xinh đẹp của họ. Khi sống với nhiều hơn nhưng hi vọng, những khát khao, nhan sắc ngày nào không vơi bớt đi mà còn có phần mặn mà, duyên dáng hơn. Đến nơi trước, từ phía xa cô nhìn thấy Ly. Hôm đó, Ly khá bụi bẫm với chiếc quần jean cùng với chiếc áo thun màu sậm.
- Đến lâu chưa chị? – Ly mỉm cười chào.
- Cũng mới đến à.
Ly biết nhiều hơn về thế giới bên ngoài, trong khi bản thân cô chỉ toàn nói về những chuyệt vặt vãnh. Khi trò chuyện với Ly, cô cảm thấy bình yên lạ. Ly chăm chú lắng nghe, chia sẻ với những khó khăn mà cô gặp phải. Hơn nữa, do cùng là người đồng tính, Ly thấu hiểu nhiều hơn về những trái ngang và nghịch cảnh mà cô đã và đang phải đối diện. Hôm đó, cô nói rất nhiều, dường như chưa bao giờ cô tâm sự với một người khác nhiều đến như vậy. Mọi ghánh nặng đều gần như được trút bỏ và cả những bí mật sâu kín cũng đã được bày tỏ. Với cô, Ly như một phao cứu sinh mà cô vô tình níu lấy trước khi chìm sâu vào đáy của cô đơn và tuyệt vọng. Ly cũng nói về mình, về những tháng ngày chạy theo đam mê hòng quên đi thực tế khắc nghiệt. Nhưng rồi, khi đêm về, Ly cũng như cô, lòng lại chứa đựng những nỗi cô đơn khủng khiếp. Nhờ cô, Ly được trải lòng mình ra, được kể về những thứ mà chưa bao giờ dám kể cho bất kỳ một ai khác.
- Chị vẫn tiếp tục một cuộc sống ngột ngạt như vậy à? – Ly thắc mắc.
- Chị....chị. – Cô ấp úng. – Thật ra cũng chẳng muốn đâu, nhưng vấn đề không phải là muốn hay không muốn mà mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát, và chị không còn có thể lựa chọn được nữa rồi.
- Cuộc sống là của chính chị, tại sao lại không còn kiểm soát được nữa?
- Nếu Ly có gia đình và con cái, em sẽ hiểu rõ hơn. Tóm lại, chị tin những gì mình đang làm là tốt nhất cho tất cả, bao gồm chồng, con và cả gia đình chị nữa.
- Nhưng không bao gồm chị.
- Haizz. – Cô thở dài. – Thật ra những người như mình, có mấy ai tìm được hạnh phúc thật sự. Chị, Ly và còn rất nhiều người khác nữa hằng ngày vẫn cố ép bản thân sống một cuộc đời theo chuẩn mực mà người khác đặt ra. Khi mà định kiến xã hội còn quá lớn, sẽ chẳng nhiều người dám sống thật với thật với giới tính của mình đâu.
Buổi trò chuyện kết thúc bằng những tiếng thở dài. Dường như cả hai đều bất lực trong việc tìm ra một giải pháp hay đúng hơn là một lối thoát cho những chuỗi ngày bế tắc trong cuộc sống. Sau đó, hai người cùng đến một khách sạn, lao vào nhau mạnh liệt và say đắm. Lần đầu tiên trong đời cô tìm được cảm giác thỏa mãn thật sự và cũng lần đầu tiên hành động xác thịt không còn là những màn tra tấn khủng khiếp với cô.
Trở về nhà, trong khi những ưu tư vẫn còn sót lại đâu đó trong đầu, cô bất ngờ gặp anh và hai đứa con đang ngồi chờ. Mặt anh lộ rõ vẻ bực bội trong khi nhìn thấy cô.
- Em làm gì mà không đón con về, gọi điện cũng không được. Có biết tôi phải xin về sớm để rước bọn nó không? – Anh nhìn thẳng vào mắt cô, to giọng.
- Em...em. – Cô ấp úng.
- Em làm gì mà không nói được. Tôi thấy em dạo này có vẻ bận rộn lắm nên bỏ bê nhiều việc không lo.
- Em chỉ đi gặp cô bạn cũ, ngồi nói chuyện quên cả thời gian. Trong khi ra về em mới biết điện thoại hết pin. – Cô phân trần.
- Tốt nhất là như những gì em nói.
Nói rồi anh bỏ vào phòng khách. Cô lặng đi trong chốc lát. Đúng như những gì anh nói, dạo gần đây, cô ngày càng dành nhiều thời gian hơn cho việc chuyện trò với Ly. Có những hôm khi hai đứa con khóc thét, cô mới phát hiện mình vẫn chưa chúng ăn cơm. Rồi những lần nấu nướng, vì mãi say sưa đọc tin nhắn, nhiều món ăn hoặc khét hoặc chư kịp chín. Đỉnh điểm của sự lơ đãng là ngày hôm nay, cô quên cả việc lên trường đón con về. Dường như sự xuất hiện của Ly đã mang đến quá nhiều thay đổi trong cuộc đời cô, trong đó có cả việc biến một người phụ nữ vốn đảm đang, tề gia ngày nào bỗng trở nên đãng trí, vô trách nhiệm. Ly dường như đã chiếm lấy mọi suy nghĩ và giành lấy phần lớn thời gian của cô. Từ đâu đó trong cô, cảm giác tội lỗi bỗng xuất hiện. Cô thấy mình đang dần quên đi trách nhiệm với gia đình và chồng con, thay vào đó chỉ đăt tâm trí vào những những câu chuyện xoay quanh Ly. Trong đầu lại càng bộn bề những suy nghĩ, dường như mọi việc vốn rối ren nay lại càng rối ren hơn.
Một hôm, khi nằm kề bên, anh kể cho cô nghe về câu chuyện của chị bạn đồng nghiệp. Sau khi kết hôn hơn năm năm, chị ta phát hiện ông chồng có người tình bên ngoài. Đau đớn, buồn khổ và cuối cùng chị quyết định tự kết liễu cuộc đời mình.
- Những người ngoại tình thật đáng trách em nhỉ?
Cô rùng mình, không nói gì, vì tâm trí vẫn đang bận rộn tìm đáp án thỏa đáng cho câu hỏi, mình có đang ngoại tình. Phải chăng mối quan hệ giữa cô và Ly là bất chính? Phải chăng những cảm xúc mà cô dành cho Ly không nên tồn tại? Phải chăng lần xác thịt giữa hai người là vượt quá giới hạn?... Cô cứ thế đờ đẫn và chả còn quan tâm đến bất kỳ điều, kể cả câu hỏi của anh.
Mặc dù anh gọi to mấy lần, nhưng chẳng có bất kỳ hồi đáp nào từ cô. Kẻ mắt ước đẫm, cô không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy. Cô cảm thấy có lỗi với anh nhiều lắm, anh đến bên cô và yêu thương cô bằng tình cảm chân thành nhất, vậy mà những gì cô đáp lại là những dối lừa. Đầu cô như muốn nổ tung ra với những suy nghĩ, những lựa chọn và cả hình ảnh của những người thân thuộc nhất. Cô phải làm sao đây, làm sao để trọn vẹn cho tất cả.
Khi kịp nhận ra Ly là mấu chốt của toàn bộ những rối ren vừa qua, cô quyết định hẹn Ly ra gặp mặt. Cô đề nghị dừng những cuộc chuyện trò với Ly vì không muốn cả hai đi quá xa trước khi không thể cứu vãn. Cô không muốn có lỗi với anh, cũng không muốn kéo dài một mối quan hệ nhiều tội lỗi. Ly ôm cô vào người và bảo yêu cô nhiều lắm. Tim cô đập liên hồi và tay cũng dần rung lên. Cảm giác rất khó thở, như có gì đó bóp chặt con tim. Cái ôm vừa trọn của Ly, tưởng như làm khiến cô quên đi tất cả. Nhưng không, cô đẩy Ly ra, cô không thể tiếp tục với Ly được nữa.
- Sẽ ra sao nếu mọi người biết được mối quan hệ này? – Cô hỏi.
- Nếu chị sợ, chúng ta có thể trốn đi. Chị đã hi sinh quá nhiều và đã đến lúc chị nên nghĩ cho bản thân thay vì cứ mãi chăm lo người khác.
- Nhưng...nhưng. – Cô lúng túng.
- Không còn nhiều thời gian nữa rồi, hôm nay đúng tám giờ em sẽ trở lại Sài Gòn. Nếu muốn cùng đi với em, thì đến đây trước thời điểm đó. Còn không thì em sẽ rời đi và tôn trọng quyết định của chị.
Những bước chân như có chì của cô tiến về nhà. Cô giật toáng người lên thì thấy chiếc điện thoại của mình nằm trên tay anh. Những câu chuyện, lần lời tâm sự, những cuộc hèn hò giữa cô và Ly nằm toàn bộ trong đó. Anh tiến đến gần, mắt như có lửa, vung tay định đánh vào mặt cô nhưng rồi dừng lại. Anh kéo cô vào nhà khá thô bạo:
- Sự việc là sao nói cho tôi rõ, nhanh lên. – Anh hét to.
Cô bắt đầu run sợ, lần đầu cô nhìn thấy anh giận dữ đến thế. Cô lo sợ nếu nói toàn bộ sư thật ngay lúc này, e rằng anh sẽ không thể kiếm chế được cảm xúc, nên hạ giọng:
- Khi nào anh bình tĩnh hơn, em sẽ kể cho anh nghe. Mọi việc không như anh nghĩ đâu.
- Không như tôi nghĩ là như thế nào. Câu này cô đã nói với tôi bao nhiêu lần rồi? Haha – Anh cười chua chát rồi tiến đến bóp chặt tay cô một cách thô bạo.
- Xin hãy tin em đi mà. – Cô van xin.
- Không có chuyện dễ dàng như vậy nữa đâu.
Nói xong anh anh vớ lấy chiếc bình cũ trên bàn, đập mạnh xuống sàn nhà. Những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, như những vụn vỡ trong trái tim anh và cả những gãy đỗ trong mối quan hệ vợ chồng. Cô đứng chôn chân ở đấy. Rồi việc gì đến cũng đã đến, anh cuối cùng cũng phát hiện mối quan hệ của cả hai. Những giọt nước mắt chảy dài, cô quá tủi hổ và căm phẫn bản thân. Phải làm sao đễ cứu vãn mọi thứ. Không, không còn có thể rồi. Cô quỵ người xuống, hoàn toàn tuyệt vọng. Phải làm gì đây, cô cũng không biết. Cô bỏ cuộc rồi, cô bất lực trong việc giải quyết ổn thảa các mối quan hệ.
Rồi từ phòng bên cạnh, tiếng hai người con khóc la dữ dội. Nhìn lên đồng hồ, cô mới nhận ra đã quá tám giờ...
-------
Nguyễn Thanh Giang
(nguồn: Tác phẩm tham dự cuộc thi viết "Những câu chuyện cuộc đời")