Đâu chỉ riêng con người, động vật cũng biết sợ hãi, chảy nước mắt
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Thuốc Từ Tâm Thực Dưỡng

Đâu chỉ riêng con người, động vật cũng biết sợ hãi, chảy nước mắt

Nếu bạn nhận ra nỗi sợ hãi khi kề dao vào cổ chúng, chắc chắn bạn sẽ không có đủ dũng cảm mà xuống tay. Thậm chí bạn sẽ thấy ghê tởm chính mình và ám ảnh về hành vi giết động vật. Chỉ cần bạn nhận ra sự sợ hãi của cúng, tôi tin bạn sẽ biết mình phải làm gì.

Có thể bạn sẽ nghĩ những con vật làm gì có cảm xúc sao lại biết sợ hãi, có chăng là do con người nhân cách hóa những hàng động của chúng giống như con người mà thôi. Nhưng khi bạn chứng kiến những cảnh sau đây, bạn sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

Trước đây, khi còn nhỏ, nhà tôi thường nuôi chó. Anh em chúng tôi rất thích và hay chơi đùa cùng chúng. Những chú chó con mới sinh mập mạp, mũm mĩm trông rất đáng yêu.Mặc dù chúng hay cắn phá đồ đạc, tha đồ vứt lung tung nhưng khi lớn lên rất biết nghe lời, ngoan ngoãn, thậm chí sống rất tình cảm.

Một chú tôm hùm đất đang cố thoát khỏi nồi lẩu của khách để mong được sống sót. Nếu là bạn, bạn có nỡ ăn không?

 

Có một lần tôi phải vào núi, con Bấc cứ lẽo đẽo theo sau chân tôi, tôi xua đuổi, dọa dẫm nó đi về, nó vội cúp đuôi, tui ngỉu chạy đi, vừa chay vì không muốn thằng Bấc theo, tui đã xua đuổi, thậm chí là dọa dẫm để nó về nhà. Nhìn nó cúp đuôi tiu nghỉu quay đi, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn. Tôi hơi buồn một chút nhưng còn hơn để theo mình lại lạc. Vậy mà đi được một lúc,  tôi lại thấy nó đang lén lút theo sau mình, nhìn thấy mà thương.
Thế rồi một hôm, mẹ tôi âm thầm bán nó, bán một cách lặng lẽ và bí mật, khiến anh em tôi vừa bàng hoàng vừa buồn bã vì chúng tôi coi nó nhưng người bạn, người anh em tốt của mình. Về sau, những con chó khác, con thì ốm chết, con thì bị làm thịt cho những cuộc vui chè chén của mấy bác bên ngoại. Nhưng tôi không dám động đũa, thậm chí còn bỏ qua nhà bạn chơi vì không muốn nhìn thấy cảnh chúng bị làm thịt. Mẹ tôi biết điều này nên sau đó, bà không cho anh em chúng tôi nuôi chó nữa.

Năm học cấp ba, tôi có quen một cô bạn gái học cùng lớp nên thỉnh thoảng hay đến nhà cô ấy chơi. Có lần, mẹ cô ấy kể cô ấy tính tình hiền lành, nhút nhát lắm. Có lần bảo làm thịt con gà nhưng mãi không dám cắt tiết, đến lúc định cắt thì sợ quá, thả dao, bật khóc rồi bỏ chạy. Tôi nghe vậy nghĩ bụng cô này làm quá, có lẽ là giả bộ tính tiểu thư thôi chứ giết thịt con gà thôi mà làm gì đến nỗi đó. Tôi không nhớ chính xác mình đã giết thịt bao nhiêu con gà rồi. Vì tôi nghĩ, lũ gà ngu hơn, không thân thiết với con người bằng lũ chó kia nên tôi không có cảm xúc tội nghiệp khi xử chúng để làm món ăn cho mình. Nhưng sau đó, nhiều lần tôi để ý mỗi lần vào chuồng lùa bắt một con để thịt, cả đàn nháo nhác đã đành nhưng con bị rượt thì càng sợ hãi gấp bội. Đến khi chuẩn bị sẵn sàng để cắt tiết thì chúng đều cố gắng hết sức giãy giụa, chân đạp phành phạch và kêu lên những âm thanh thảm thiết, éc éc,…khác hẳn những tiếng kêu ngày thường. Sau khi cắt tiết xong, chúng chưa chết hẳn, khi vừa chéo chân cánh chúng lại để chuẩn bị chần nước sôi, có con còn dùng chút sức tàn, cố gắng đạp tung ra, quằn quại một lần cuối. Rồi cuối cùng cũng chết. Sau những lần quan sát bố hay làm, tôi nhận ra lũ gà này cũng biết sợ hãi. Và từ đó, tôi không còn dám giết chúng nữa.

Ngày trước, nhà tôi cũng từng nuôi lợn nhưng vì dừng lại đã rất lâu rồi, có lẽ phải ngoài 25 năm. Tôi chỉ nhớ một kỷ niệm sâu sắc là lần con nái sề nhà tôi trở dạ. Ngồi trên thành chuồng, nhìn mẹ tôi đỡ đẻ cho nó. Những chú lợn con bé xíu, yếu ớt và đỏ hỏn lần lượt ra đời trong tiếng thở hổn hển nặng nề của lợn mẹ. Tôi đánh bạo xin đỡ thử rồi nhảy vào chuồng. Tôi nâng niu,đỡ từng con một,nhẹ nhàng lau nước ối, cắt dây rốn cho chúng, rồi đặt xuống gần lợn mẹ, tìm lấy đầu ti cho nó bú. Mỗi lần cắt dây rốn, lợn con đau kêu lên eng éc, lợn mẹ dù mệt nhoài nhưng vẫn ngóc đầu dậy nhìn qua, ục ục vài tiếng, cảm thấy an tâm rồi mới lại tiếp tục nằm xuống để vượt cạn. Nhìn cảnh tượng ấy tôi thấy lợn cũng có tình cảm như con người thật đấy. Chúng cũng biết quan tâm, lo lắng cho con giống như người mẹ.

Hồi ấy, trong xóm có vài nhà chuyên mua bán lợn. Họ thu mua rồi gom hàng chở sang Trung Quốc. Những chiếc xe tải dài vói ba bón tầng rọ, xếp chồng lên nhau kèm theo mùi phân bay tỏa khắp làng. Một hôm, tôi nổi máu tung hoành nên sáng xin chú hàng xóm cho đi cùng một chuyến qua biên giới cho biết. Tờ mờ sáng phải vào nhà dân gom hàng đi cho kịp. Những chú lợn được phục vụ bữa sáng mừng rối rít chạy nối đuôi nhau tông rất thích mắt. Thế nhưng đến lúc bắt nó vào rọ thì không còn vui thích nữa.chúng chạy hoảng loạng, trốn tránh bằng được. Ba bốn người trong đó có cả tôi phải rất vất vả mới lùa được nó vào một góc riêng, đặt rọ xuống rồi dí sát xung quanh, sử dụng đủ món đồ nghề gồm cả tay, chân, đầu gối, gậy sắt, cây gậy,.. để ép con lợn chui vào rọ. Cho đến khi được khiêng ra cân và lên xe thì những tiếng kêu đau đớn, thảm thiết vẫn không dứt.

Và, buổi hôm ấy, tôi cảm thấy mình không thể thở bình thường được trong một lúc lâu, một phần vì mùi phân rất đậm đặc, còn phần lớn vì những gì vừa trải qua. Tôi không ngờ chúng lại có cảm xúc mãnh liệt đến vậy, phản kháng đến cùng nhưng con người, trong đó có cả tôi đã dùng mọi thủ đoạn để tước đi tự bình yên và gần như là mạng sống của chúng. Sau chuyến đi lần đó, tôi không còn đủ can đảm để xem người ta bắt lợn hay đi thêm một chuyến nào như vậy nữa.

Cách đây khá lâu, tôi nhớ có một câu chuyện được đọc đâu đó trên mạng rằng có một con lợn đã khóc lóc và van xin anh đồ tể tha mạng sống cho nó. Anh này sau đó không dám giết thịt nó, bỏ nghề và chuyển sang ăn chay trường. Tôi không biết tính chính xác, thực hư của câu chuyện này là bao nhiêu nhưng tôi biết, sự sợ hãi của con vật trước khi chết là hoàn toàn thật. Chúng đều có cảm xúc và cũng biết sợ hãi. Nếu bạn nhận ra nỗi sợ hãi khi kề dao vào cổ chúng, chắc chắn bạn sẽ không có đủ dũng cảm mà xuống tay. Thậm chí bạn sẽ thấy ghê tởm chính mình và ám ảnh về hành vi giết động vật. Chỉ cần bạn nhận ra sự sợ hãi của cúng, tôi tin bạn sẽ biết mình phải làm gì.

TuThuoc24h.net