Nắng đã nhuộm vàng trên khắp vùng trời rộng lớn, bao la những vùng xanh ngắt điểm vài đám mây bồng bềnh như những con tàu lênh đênh trên mặt biển... Em không thể không yêu những buổi chiều tan ca với ly trà tắc tán dóc cùng bạn bè, em không thể không yêu những dòng người tấp nập lướt qua em thật vội vã. Em không thể không yêu những buổi tối cuộn tròn trong chăn, nhìn ra cửa sổ và thỏa lòng mình với chiếc laptop, với trang Word thân thương trên chiếc giường nhỏ xinh, trong căn phòng ấm áp...
Những điều nhỏ nhặt nhưng vô cùng đẹp đẽ xung quanh, lâu nay em nào đâu để ý tới. Em ngày xưa, lúc nào cũng là anh, sống với trái tim luôn hướng về anh. Em đã quá ngu ngốc khi sống chỉ để yêu anh để rồi bây giờ vỡ lẽ với cái tuổi 24 đầy những hối tiếc. Em không hối hận vì yêu anh, em chỉ thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ mà đáng lẽ em nên có được. Yêu không sai, ngu muội mới sai.
Tuổi 24 tràn ngập những nỗi lo, trong khi người ta đi tìm những hạnh phúc của đời mình với một công việc yêu thích, một cuộc sống đầy đủ hơn. Còn em, lại loay hoay với một mớ hỗn độn trong khi làm một công việc mà em không hề yêu thích. Em bỏ lỡ ước mơ, em đánh mất chính mình. Em đã từng tin rằng, tình yêu là tất cả, có tình yêu là có tất cả, tình yêu có thể thay thế được cho ước mơ, thay thế được cho bất cứ thể loại tình cảm không cùng huyết thống nào trên thế gian này. Em chợt nhận ra, mình đã quá đa tình.
Đắng lắm, nó đắng hơn bất cứ loại cà phê nào trên thế giới này. Đắng nhất vẫn là làm ba mẹ buồn lòng, làm chính mình buồn lòng, làm ước mơ dang dở mà không chịu tiếp tục. Có phải, tình yêu đã khiến em dừng chân chìm đắm quá lâu để rồi khi tỉnh giấc, thấy ai ai cũng đã đi quá xa, kể cả anh? Không, tình yêu không sai, là chính em không đúng. Em chính là người tự thả neo cho con tàu mình cập bến mà không chịu ra khơi, cứ mãi lơ thơ, nhấp nhô trước những con sóng mê muội.
Nhưng 24 thực sự là quá muộn để bắt đầu, là hơi muộn thôi chứ không hề quá muộn. Anh ra đi, em sốc, em đau, em nhớ, em dằn vặt và em đã tìm lại mình trong mớ những nỗi buồn đó. Người ta nói, học được cách buông bỏ một ai đó không còn thuộc về mình là sự trưởng thành. Nhưng đối với em là hơn thế nữa, tự soi đúng mình trong gương mới thật sự là trưởng thành. Trưởng thành là khi bạn thấy mình trẻ con...
Tình yêu quan trọng nhưng không phải là tất cả. Nếu bạn đang đam mê trong tình yêu như tôi đã từng, thì nên suy nghĩ lại. Tất nhiên, mỗi người mỗi quan điểm khác nhau. Nhưng dấn thân vì tình yêu mà bỏ qua những giá trị của chính mình, thì nhất nhất là sai rồi. Các bạn nên yêu, vì tình yêu quan trọng mà, nhưng hãy cân bằng giữa tình yêu và cuộc sống của mình.
Đừng bỏ lỡ ước mơ của mình vì một ai cả. Đời chỉ sống một lần thì ngu ngốc gì lại để thời gian trôi đi vô nghĩa như thế. Tôi không có ý nói yêu là vô nghĩa, tôi nói thời gian cập bến cảng quá lâu, sẽ khiến bạn thụt lùi lại so với tất cả mọi người. Thế giới này, còn bao nhiêu thứ hay ho, đẹp đẽ, ý nghĩa khác mà bạn chưa thể biết tới. Bỏ lỡ quá nhiều thứ hiện hữu như thế, có phải là một cái tội với đời không?
Hãy minh mẫn, hãy cân bằng giữa lý trí và con tim, hãy yêu điên nhưng đừng dại, yêu hết mình nhưng đừng hết thân. Hãy đi ra khỏi vòng tròn để tìm kiếm những niềm hạnh phúc khác, để rồi bạn tự vỡ ra rằng, hạnh phúc thật đa dạng.
Tuthuoc24h.net