Tình yêu đẹp và lãng mạn khi mới bắt đầu yêu nhưng càng về lâu dài cái tình yêu đẹp ấy cứ phai nhạt dần. Đôi khi ta cũng không biết tại sao, có lẽ nào tình yêu cũng cần có hạn sử dụng chăng?
Tại sao dù đã không còn là gì của nhau nhưng sao ta không thể quên được người ấy? Sao ta cứ chôn chặt một mối tình cũ kỹ để khi nhớ lại trái tim vẫn đau, sao ta cứ cố chấp mãi mà không chịu thừa nhận rằng mối tình năm nào đã kết thúc thật rồi, sao ta không vui vẻ đón nhận một tình yêu mới, ai biết được rằng người mới có khi sẽ tốt và hoàn hảo hơn người cũ cũng nên.
Ta không nên cứ sống mãi với quá khứ cho dù quá khứ có đẹp đẽ hay là một quá khứ đau buồn, dù người cũ có tốt, có hoàn hảo hay là một kẻ sở khanh, xấu xa và tồi tệ tới mấy thì mọi chuyện cũng chỉ là quá khứ. Ta cần phải học cách chấp nhận hay buông bỏ, mọi chuyện không thể lúc nào cũng có thể theo ý ta.
Tại sao ta cứ đau khổ với một mối tình không thành, nếu đã là của nhau thì có ngày sẽ về bên nhau. Nếu đã không là gì dù có cố gắng níu kéo, chấp nhận mọi tổn thương, đau khổ để giữ lấy mối tình đã bị rạn nứt liệu có đán? Sao ta vẫn mãi cố chấp theo đuổi một mối tình không thành để rồi cứ đêm về nước mắt cứ khẽ rơi, ta lại một mình gậm nhấm nổi buồn, chịu đựng những vết thương, những nổi đau chỉ mình ta thấu. Ta không chịu buông thì biết bao giờ vết thương ấy mới chịu lành, ta càng cố chấp thì ta mãi mãi là người phải chịu đựng đau khổ và tổn thương nhất mà thôi.
Tại sao ta không chịu mạnh mẽ lên và chấp nhận mọi thứ để vượt qua nỗi đau, sao ta không nghĩ rằng một tình yêu mới sẽ giúp ta chữa lành những vết thương lòng ta đã phải chịu đựng, ai biết rằng một lần nữa tình yêu mới sẽ giúp ta sưởi ấm trái tim đã chai sạn, đóng băng vì những tổn thương đau khổ mà mối tình cũ để lại thì sao. Vì vậy chỉ mong sao người cần ta ta đến, người ta cần đừng đi chỉ như thế là quá đủ.