Anh à! Chuyện chúng mình không ai đúng cũng chẳng ai sai khi mà hai người đến với nhau đều xuất phát từ thứ cảm xúc gọi là “rung động”. Hai ta cảm được nhau, cảm nhận được từng nhịp đập, rồi cùng nhau bước đi trên con đường mà cả hai cùng chọn, khi ấy là thứ tình cảm đơn thuần xuất phát từ trái tim.
Em vui vì mỗi ngày đúng giờ đều có anh gọi dậy như một chiếc đồng hồ báo thức mà em chẳng cần đặt mỗi ngày. Đầu tuần chỉ cần gửi lịch làm việc cho cả tuần anh sẽ tự nhớ và tự gọi em dậy đúng giờ, lần nào cũng sợ em không chịu dậy ngay sau năm phút anh đều gọi lại nhắc nhở. Khi ấy em lại khẽ bật cười vì có kẻ ngốc như anh. Gọi em dậy xong lại lật đật trùm chăn ngủ lại. Nhưng giờ đây chẳng còn ai gọi em như vậy nữa. Chẳng còn anh, em tự đặt báo thức cho mình, cũng giống anh em sợ bản thân không cưỡng lại cơn buồn ngủ đều đặt báo thức hai lần.
Em vui vì mỗi lần tan làm đều có anh đang đợi em dưới đường .Ngồi sau xe anh luyên thuyên đủ điều. Anh vẫn luôn lắng nghe em như thế. Em từng hỏi anh sẽ bao dung em bao lâu? Anh bật cười xoa đầu nói cả đời sẽ đợi em. Cả đời là bao lâu hả anh? Có dài lắm không? Vậy mà giờ chẳng còn ai đợi em như vậy nữa. Chẳng còn ai kiên nhẫn đợi em như anh.Em vui vì nếu có giận hờn vô cớ thì anh vẫn nhẫn nại làm lành với em. Ngày hôm đó anh không gọi được em bởi điện thoại em lỡ tay đập hư từ tối hôm trước. Anh gấp gáp chạy đến công ty tìm em nhưng em đã ra về từ lâu, anh đến nhà tìm cũng không thấy lại đi lòng vòng tìm kiếm. Em nhớ hôm ấy lỡ bước vào tiệm làm tóc nên ở đó tới gần tối mới về đã thấy anh ở ngay trước cửa chờ em. Vừa thấy em anh liền bật dậy liên tục hỏi em có ổn không? Điện thoại sao anh không gọi được? Lần sau có giận cũng nói với anh một tiếng, không thì anh sẽ lo lắm. Nhưng giờ không còn ai đi tìm em nữa, không còn ai lo lắng khi muộn chưa thấy em về, chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào khi em vô tình tắt máy…
Em thích ăn cơm anh nấu, thích đứng phía sau nhìn anh lúi húi nấu cơm, thích nhìn anh trong chiếc áo sơ mi xắn đến tận khuỷu tay nhặt rau, rửa bát, thích cái cách anh cười. Thật chẳng muốn nhường anh cho kẻ khác…
Nhưng mọi thứ vốn chẳng có gì là mãi mãi, mãi mãi có lẽ là xa nhau. Giờ chúng ta là người yêu cũ của nhau, một cái tên để nói với người khác khi được hỏi.
Có phải khi bên nhau quá lâu và mọi thứ cứ lặp đi lặp lại sẽ làm chúng ta tự thấy chán nhau? Hay không phải vì tụi mình chán nhau mà chỉ có anh chán em không nhỉ? Anh không nói, em không biết. Có lẽ chịu đựng em khiến anh mệt mỏi. Anh cũng chỉ là một người đàn ông như những người đàn ông khác, mọi cố gắng đều có giới hạn của nó phải không? Anh muốn mình chia tay, em cũng không giữ anh lại. Chắc là lỗi do em, nếu em gạt bỏ tự trọng níu anh lại thì kết quả sẽ khác không anh?
Ngày đó lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thấy nhau giờ có vô tình chạm mặt, cả hai như một phản xạ tự nhiên đều tránh ánh mắt của nhau để mọi thứ không trở nên gượng gạo. Nếu em đi thang máy anh sẽ tự nhiên mà bước lên thang bộ và ngược lại…
Thật là chia tay rồi mọi thứ hóa bằng không mặc dù từng có bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ đi nữa có lẽ cũng chỉ là quá khứ mà thôi anh nhỉ? Nếu biết sẽ có ngày hôm nay thì hôm ấy mình đừng dừng lại mà cứ vô tình lướt qua nhau thì giờ đây vẫn mãi là hai người xa lạ theo đúng nghĩa, chứ đừng xa lạ mà mãi vấn vương như thế này.
Tuthuoc24h.net