Này người lạ trót thương, khi cô đơn anh nhớ ai?
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Bạn Kể Tôi Nghe Duyên Phận

Này người lạ trót thương, khi cô đơn anh nhớ ai?

Một mình giữa gió lạnh của mùa đông Hà Nội, tôi tự hỏi nơi anh sống giờ này có lạnh như thế này không, anh có đang bên ai, đang cười đùa hay buồn sầu.

Tôi đã tự dằn vặt rất nhiều lần câu hỏi ấy, như một lẽ tự nhiên rằng anh có sức hấp dẫn lạ kỳ nhưng chưa bao giờ tôi được phép hờn ghen, nũng nịu với anh. Vì đơn thuần tình cảm của anh mãi nhập nhằng không rõ ràng đến nỗi tôi buông không đành mà bước tiếp không nỡ.

đơn phương người lạ

Cũng đôi lần tôi muốn đi tìm những niềm vui mới, không chờ đợi những dòng tin như ban phát ơn huệ từ anh. Vậy mà đến cuối cùng tôi vẫn chẳng thể thảnh thơi mà loại anh ra khỏi trí nhớ. Có những thời điểm dẫu rằng ta biết là trái tim đã rung động vì người nhưng chẳng dám đến gần, vì khoảng cách quá xa, vì sợ nước mắt rơi, sợ họ sẽ lẳng lặng rời xa. Có chăng giữa tôi và anh chỉ là những người dưng đi ngang qua đời, lỡ dành niềm thương mến đặc biệt mà thôi.

Dẫu anh vẫn quan tâm đến tôi, vẫn hỏi han hôm nay thế nào, vui hay buồn nhưng lại chẳng thể nói một câu rằng nhớ tôi. Mà đúng ra giữa chúng tôi chẳng có một sự ràng buộc nào, đôi khi tôi hờn giận anh, vậy mà anh cũng chẳng nhận ra nhịp lỡ của trái tim này.

Một mình giữa gió lạnh của mùa đông Hà Nội, tôi tự hỏi nơi anh sống giờ này có lạnh như thế này không, anh có đang bên ai, đang cười đùa hay buồn sầu. Bao nhiêu câu hỏi cứ thế tự mình thắc mắc rồi cũng tự giải đáp, cứ như thể với tôi bây giờ thế giới này chỉ có riêng anh. Yêu một người lạ, một người ở nơi xa lắc xa lơ, vậy mà vẫn cứ mong chờ, cứ đợi hoài những dòng tin không đầu không cuối.

tôi và anh

Rồi chỉ muốn quan tâm, chăm sóc người ta mà không hề biết rằng chúng tôi chẳng bao giờ có thể gần nhau. Mỗi sáng thức dậy, mỗi đêm đi ngủ người đầu tiên tôi muốn trò chuyện chính là anh. Dẫu đã tự hứa với bản thân mình thật nhiều, không được nhắn trước nhưng lại tìm đủ lý do để được nói chuyện, được nghe giọng nói ấy.

Khi bất chợt tôi nhận ra rằng, hóa ra trên đời này tàn nhẫn nhất không phải là không có cơ hội gặp được một nửa còn lại mà là gặp được người đó rồi, tôi lại không thể gom đủ dũng khí mà nói hết nỗi lòng mình. Tôi đã đi qua những đổ vỡ của tình yêu, rất lâu rồi chẳng có một vòng tay ôm chặt, một nụ hôn sâu, cho đến thời khắc này, khi tôi biết trái tim một lần nữa rung động vì anh thì tình yêu chắc chẳng mỉm cười với tôi.

Tôi thích được nghe giọng nói ấm áp từ đầu dây bên kia nhưng lại không thích những hụt hẫng mà vô tình anh dành cho tôi. Liệu tôi có nên nói ra tất cả, để một là anh lựa chọn yêu tôi dù muôn vàn cách trở, một là biến mất khỏi cuộc đời nhau. Nhưng rồi, tôi lại lưỡng lự vì hơn hết tôi sợ một ngày nào đó anh sẽ rời đi.

này người lạ

Trái tim là kẻ bướng bỉnh và kiêu ngạo vô cùng, cố chấp đến nỗi cứ ôm khư khư bóng hình anh mà không chịu buông bỏ. Bất kể khi cô đơn hay lúc hạnh phúc thì người tôi nhớ đến vẫn là anh, chàng trai lạ mặt nào đó mà tôi vô tình quen giữa dòng đời tấp nập, một chàng trai mà đến dáng hình ra sao tôi cũng chưa một lần chạm mặt.

Tôi vẫn muốn hỏi anh rằng: Này người lạ trót thương, anh có thể bước đến bên em và trao cho em một tình yêu dài lâu hay không? Hãy để một lần tôi được thành thật với tình yêu, với anh và với cả chính bản thân tôi nữa...

Tuthuoc24h.net