Anh biết em không nỡ làm người xấu, nên vai tàn nhẫn ấy, anh đã chọn cho mình. Để đến điểm cuối cùng của đoạn đường tình yêu này, em vẫn sẽ luôn là một người tốt.
Làm như vậy em có thể giận anh, nhưng sẽ không phải áy náy, do dự khi quay người bước đi, lựa chọn một con đường mà trái tim em vốn chọn.
Anh trông vô tâm vậy thôi, chứ anh biết em đã hết yêu anh, điều đó anh hoàn toàn có thể cảm nhận được. Nhưng tại sao em lại không buông lời chia tay? Tại sao em do dự? Lẽ nào em ngại đổi thay, hay vì em đang thương hại một người đã ở bên em rất lâu?
Em à, trong tình yêu chẳng có tốt xấu, đúng sai, thương hại lại càng là điều không nên có. Nếu còn yêu anh, hãy ở lại. Còn nếu đã hết yêu, đừng lưỡng lự, hãy đứng dậy và bước đi. Anh không mong mình là kẻ níu kéo em lại bằng sự thương hại, khiến trái tim em vẫn âm thầm khổ đau, ở lại bên nhau mà không hề thoải mái.
Dù thật tình, anh còn yêu em nhiều lắm, nhiều như lần đầu ta cầm tay nhau bước trên con đường tình yêu.
Anh nhớ mỗi lúc em pha trò, chọc anh giận, rồi lại ôm chầm lấy anh từ phía sau và khẽ nói: ”Em yêu anh”. Anh cầm lấy hai cổ tay em, hôn lên đôi bàn tay bé nhỏ. Em dụi đầu vào bên má anh, như hai con mèo đang âu yếm, hơi ấm trao nhau, hai trái tim cùng một nhịp đập. Ở bên em là một niềm hạnh phúc lớn lao. Đôi lúc anh chẳng hiểu sao mình lại yêu em nhiều đến thế!
Nhưng giờ đây, em ngồi đây, bên cạnh anh, vẫn đôi mắt đó, bờ môi đó, nhưng sao quá xa vời. Anh biết về sự xuất hiện của người thứ ba qua những sự thay đổi ở em, trong ánh mắt băn khoăn, hờ hững. Em trở thành một con người khác, một con người với trái tim không còn hướng về anh.
Anh biết đã từ lâu rằng em yêu một người khác, anh đã cố tình vờ như không hay, chờ em qua cơn say nắng sẽ về lại bên anh. Nhưng thời gian càng trôi đi, anh càng hoang mang, và rồi đau khổ. Tự hỏi sao em mãi không về? Sao em vẫn cứ mãi đứng ở ngã ba đường, sự chần chừ của em khiến anh dần mất niềm tin vào chính tình yêu của mình.
Suốt thời gian qua, anh đã nhiều lần nghĩ đến chuyện chia ly, nhưng anh không nỡ. Làm sao anh có thể buông tay người con gái mà anh vẫn còn yêu thương?
Nhưng rồi anh nhận ra, rằng chính em cũng đang đau khổ. Em sợ rằng nếu em ra đi, anh sẽ phải chịu nỗi đau tê tái, em sẽ thành người có lỗi, vì không nỡ nên cứ mãi chần chừ.
Chúng ta càng đi, càng lạc trong biển sương mù dày đặc, không tìm nổi lối ra. Nên anh sẽ tự chọn hướng đi cho riêng mình, để tất cả chúng ta đều có thể nhìn thấy điểm đích, cho dù điểm đích anh chọn từ giờ không còn bóng hình em.
Anh trả lại cho em những vấn vương, trả lại cho em những nụ hôn sâu, những ánh mắt và nụ cười. Anh chỉ xin phép cho anh mang đi kí ức tình yêu đầu tiên chúng ta từng có, những hoài niệm trong trẻo và sâu đậm nhất khi còn ở bên nhau. Anh mang đi để trân trọng, cất giữ, để em mãi là một tình yêu đẹp đáng nhớ trong đời anh.
Anh không chắc cho tới sau này em còn nhớ tới anh không, có lưu luyến những hồi ức như anh trân trọng, nhưng anh vẫn nuôi chút ít hi vọng, rằng em vẫn sẽ nhớ những điều tốt đẹp ta từng dành cho nhau.
Mai này, chỉ cần nhớ khi em thấy bình yên thì anh cũng bình yên. Dẫu cho an yên em có là với một người khác, chứ không phải là anh.
Tuthuoc24h.net