Xuất hiện gần đây có một người phụ nữ lớn tuổi trong bộ đầm ren không hợp tuổi, đứng hát, nhảy múa trong bữa tiệc cưới, bị đưa lên mạng, và cả cộng đồng chửi không thương tiếc, khi người đó đáng tuổi mẹ tuổi bà, những câu chửi đọc lên mà không tưởng tượng người ta có thể nghĩ ra những câu cay đắng đến như thế. Các bạn cứ chửi cô ấy không thể biết, không thể trách các bạn, cô ấy không có facebook, và cô đã bị sang chấn tâm lý từ khi con trai cô bị tai nạn qua đời, để lại mình cô, hát như la hét cho số phận không may của con trai, làm trò cười cho mọi người để qua đi nỗi đau trong lòng, mọi người nghĩ có vui được không, cuộc đời lấy đi lý trí khi cô đã không chịu đựng được sự đau khổ quá to lớn, và giờ đây cô cũng không hiểu hết những lời cay đắng các bạn dành cho cô.
Người quay và đăng lên có biết điều này không. Anh ta đưa lên mạng đã hỏi ý kiến khổ chủ chưa, anh ta được nhiều like, share có đổi thành tiền giúp cho cô bớt nhọc nhằn đi bán vé số kiếm sống qua ngày không. Và giờ đây khi tôi viết những điều này cô ấy vẫn đang bị chửi, họ cố gắng nghĩ ra những câu chửi sao cho không giống nhau. Có những người đã lỡ không kiềm chế nói lời tệ tệ bạc, khi biết hoàn cảnh của cô, số ít sẽ tìm và xóa bình luận, số ít nữa sẽ viết câu xin lỗi, không ít người cảm giác có lỗi và đổ lỗi người quay không chịu nói rõ, và cũng không ít người tiếp tục cho rằng mình đúng, và có rất nhiều lý do để bảo vệ mình đúng.
giờ mình cấm cản thì sau này khi mẹ qua đời lại ôm khóc hối hận, thà mẹ như vậy còn hơn buồn phiền, bệnh đau nằm một chỗ.
Bạn hãy đọc tiếp điều này, cạnh nhà tôi có chị hơn tôi 1 tuổi chơi với tôi cũng khá thân, mẹ chị yêu thích văn nghệ cực kỳ, ngày trước chị hay cằn nhằn mẹ đi chơi hát hò, và có chị ở nhà mẹ chị không đi đâu, nhưng lần này tôi qua chơi chị nói chị mới chở mẹ chị lên nhà cô gì đó ăn tiệc rồi tập hát, tôi mới hỏi vì sao hồi trước chị cấm bác, mà giờ đây chị khác quá vậy, còn chở đi nữa, chị ấy trả lời nhẹ nhàng, chị hiểu chuyện hơn rồi, mẹ chị cũng lớn, vui vẻ được bao lâu đâu, để cho mẹ chị vui chơi chứ khổ cả đời rồi, giờ mình cấm cản thì sau này khi mẹ qua đời lại ôm khóc hối hận, thà mẹ như vậy còn hơn buồn phiền, bệnh đau nằm một chỗ.
Công nghệ phát triển mọi thứ được đưa lên mạng như chiến tích, trẻ em hái trộm trái xoài, trái ổi cũng quay video rõ mặt, hay ăn trộm món đồ nhỏ như quyển sách, cây viết, cũng quay trực tiếp,.. ai trên đời cũng có lỗi sai, quay rồi đăng lên thấy nhiều chia sẻ nhiều like nhiều bình luận thì hớn hở, không biết rằng hành động đó có thể phá hủy 1 con người, sau này đứa trẻ đó lớn lên 20 tuổi, 30 tuổi thì cái sự tích hái trộm, ăn trộm cũng còn nguyên, một tấm ảnh với cái bảng đeo lên người đứa bé “tôi là kẻ ăn cắp” lan truyền trên mạng, tất cả bạn học và bố mẹ của họ đều biết, ai sẽ chơi với bé, làm sao dám tới nhà bạn chơi, điều này sẽ in sâu trong trí nhớ, đó không phải ký ức tuổi thơ nhắc lại vui vẻ khi lớn lên, mà là vết đen muốn tẩy xóa ngay lập tức, nhưng tiếc thay chỉ có người đăng lên mới xóa được... mạng xã hội khiến chúng ta ngày càng xa cách, có những điều có thể xử lý bằng tình người thì nay lại dùng công nghệ. Bạn có thể thấy vậy là vui, nhưng chỉ vui với bạn thôi, nạn nhân không vui, chúng ta có thể mở rộng trái tim ra và thêm vào đó chút suy nghĩ cho người khác được không.
con người sao có thể sống ích kỷ đến vậy, phán xét người khác như ở trong câu chuyện cuộc đời họ, bóp méo nhân cách của một người chưa biết tới đâu
Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, tiếp theo tôi xin kể tôi có người bạn đồng nghiệp, bạn ấy có suy nghĩ hơi khác lạ, năm sau bạn ấy lấy chồng, bạn ấy ước mong đám cưới bạn ấy thật đông vui mọi người nhảy múa, ca hát, để ngày đó thật đáng nhớ, đồng ý hầu như ai cũng vậy, nhưng điều khác lạ muốn nói ở đây là trong lần tôi đi ăn tiệc cưới với bạn ấy, có một cô gái trẻ lên hát khá hay và nhún nhảy vui vẻ, mọi người vỗ tay, đồng nghiệp tôi cũng vỗ tay, nhưng khi về cô ấy nói với tôi, “nhỏ đó ăn chơi lắm đó” tôi hỏi “mày biết em ấy hả” nó trả lời đầy kỳ thị “đâu có, tao làm gì biết mấy đứa ăn chơi đó, nhìn mạnh dạn nhảy hát là biết rồi”, tôi bắt đầu lo lắng cho mình, vì biết đâu một ngày nào đó cô ấy đi kể về tôi với mọi người một câu chuyện thêu dệt sắc nét nào đó. Tôi rất ngạc nhiên, con người sao có thể sống ích kỷ đến vậy, phán xét người khác như ở trong câu chuyện cuộc đời họ, bóp méo nhân cách của một người chưa biết tới đâu. Mong muốn đám tiệc mình vui, nhưng khi thấy người khác góp vui thì lại cho rằng ăn chơi, như tội phạm. Thật không hiểu nổi.
Cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng đừng vì như vậy mà sống vội vàng, vội vàng xem hời hợt, vội vàng quy chụp, vội vàng buông lời cay đắng, sống lâu không bằng sống ý nghĩa. Có những việc trên đời nhìn bằng mắt, thấy bằng tai chưa chắc đã là thật, chúng ta cứ sống và đối đãi với nhau bằng trái tim có phải sẽ nhẹ nhàng hơn không, tránh được phiền não hơn không, không phải áy náy lời nói đã buông, không phải lo suy nghĩ tìm lý do để bào chữa lỗi sai của mình. Sao chúng ta phải khó chịu với nhau để làm gì, hãy hiểu rõ căn nguyên, nhưng nếu không hiểu thì cũng đừng nói nặng lời, nếu bắt gặp một điều gì đó khiến bạn mỉm môi cười, dù họ là ai, lố bịch hay ngờ nghệch thì hãy biết ơn họ, vì họ đang cố gắng làm mình vui. Còn không thì lướt qua.
Chúc các bạn vui khỏe an yên.
Lạc Thổ - TuThuoc24h.net