Hôm nay có một kẻ thất tình
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Bạn Kể Tôi Nghe Duyên Phận

Hôm nay có một kẻ thất tình

Con người ta có thể đến với nhau bằng nhiều cách. Đó là cái duyên. Nhưng để đi được đến cuối cùng thì đúng là cần phải có phận. Duyên do Trời định như thế nào thì cứ vậy mà theo thôi

Những âm thanh báo hiệu một chuyến bay sắp hạ cánh. Tôi mở mắt ra và thoáng liếc nhìn cửa sổ. Một vài giọt nắng cuối chiều chiếu thẳng vào mắt làm tôi khó chịu. Khó chịu như cái cách tôi lặng lẽ mang mọi kí ức cùng em một mình về lại nơi đây…

TÔI

Tôi nặng nề kéo theo mớ hành lí vô hồn rời ga. Vốn dĩ mùa đông không hề lạnh khi chúng ta còn có nhau. Trước khi quyết định một mình trở về, đã nhiều lần tôi từng muốn lên tiếng một lần hỏi em, chính là tại vì sao mà chúng ta mất nhau? Tuy nhiên, một kẻ kiêu ngạo và trọng sĩ diện như tôi sẽ không bao giờ lên tiếng. Dẫu cho có là ẩn số mãi một đời tôi không thể nào hiểu được.

Chúng ta vốn dĩ đến từ hai tầng lớp khác nhau. Tôi là một kẻ chán ghét cảnh giàu sang phú quý mua rẻ mạt lòng người còn em lại bị đồng tiền mua chuộc tất cả. Cả trái tim lẫn tâm trí em dành cho những điều khác. Kể cả đó là tình yêu của tôi dành cho em. Tôi yêu em và tôi hiểu rằng chính em cũng yêu tôi nhưng trong khi tâm tư của tôi thì quá rộng lớn để chứa bóng hình em còn em chỉ dành cho tôi một nơi nào đó chật chội trong suy nghĩ của em cùng bộn bề lo toan cuộc sống. Tôi làm sao có thể trách em khi chúng ta là hai hoàn cảnh khác biệt?

duyên mình lỡ

Tôi tìm cách đưa em rời khỏi chốn bộn bề này, nơi thân phận của tôi và em gần như ngang bằng nhau. Tôi cố gắng thay đổi thân phận một kẻ không phải lo ăn lo nghĩ, cùng em sống và lao động để kiếm tiền và mưu sinh. Học cách tồn tại mà không có bất kì sự hậu thuẫn nào từ gia đình nữa. Khoảng thời gian đó, dù cho có là những tháng ngày tôi nghiến chặt răng chịu để người khác đay nghiến vì lỡ mắc lỗi. Trở về nhà với cái bụng trống rỗng chỉ vì hôm đó tới lượt em nấu ăn nhưng em lại vô tình về trễ vì một lí do nào đó. Tôi chẳng mảy may trách móc gì em nữa, em có hàng vạn lí do để bận rộn.

Tháng ngày ở cạnh em, tôi có hạnh phúc nhưng cũng nếm trải không ít mùi vị cực khổ. Tuy nhiên, mối quan hệ của tôi và em thì lại không có tiến triển gì thêm. Khi mà ngày tốt nghiệp đến gần, tôi phải trở về nơi thuộc về tôi. Dẫu rằng tôi có yêu em hết mực nhưng tôi còn có gia đình. Tôi trưởng thành hơn sau ngần ấy năm cùng em nếm trải dư vị cuộc sống, những trận cãi nhau với em làm tôi hiểu và yêu em hơn. Nhưng tôi chỉ không biết rằng tương lai của em và tôi sẽ đi về đâu.

Ngày tôi quỳ xuống và nói với em rằng tôi muốn cưới em. Nụ cười thoáng qua và cái lắc đầu của em mãi là điều mà tôi day dứt.

day dứt mãi

EM

Nếu có ai hỏi rằng, Thượng Đế đối tốt với tôi điều gì? Tôi chỉ trả lời ngắn gọn thôi: Chính là anh.

Một đứa trẻ mồ côi như tôi thì có thể trông đợi gì về một tương lai rực rỡ màu hồng. Tôi nhận thức được tôi không thể nói với ai đó rằng tôi thích điều gì và tôi ước mong được có nó thì họ sẽ đáp ứng. Đơn giản tôi đã sớm biết mình là đứa trẻ mồ côi được ai đó đưa vào cô nhi viện khi tôi vừa chào đời. Tôi không cảm thấy buồn và cũng không cảm thấy cần phải tìm hiểu ai là người nhẫn tâm đặt cho tôi vào một số phận xót xa đến như vậy.

Ý thức được chỉ có bản thân mới có thể đáp ứng được những gì tôi cần. Tôi làm mọi thứ để kiếm tiền. Tôi dày dặn kinh nghiệm đến nỗi khi trở thành sinh viên, tôi đã sớm trở thành một con buôn được nhiều người biết đến. Người ta cần gia đình, cần ấm no, cần hạnh phúc. Còn tôi thì chỉ cần tiền. Ví dụ như người ta khi cảm thấy thiếu thốn điều gì đó, người ta còn có nơi để trở về. Tôi chỉ có thể là một lữ khách ngủ bạ đâu đó mà không còn bất cứ nơi nào gọi là gia đình để nghĩ đến việc ghé thăm. Vì thế đối với tôi, tiền mới là số 1.

chính là anh

Rồi tôi gặp anh trong quãng đời sinh viên đẹp đẽ ấy. Tôi hiểu rõ việc anh không hề thoải mái việc tôi quá quan trọng việc kiếm tiền đến như vậy. Tuy nhiên, anh à, em cũng yêu anh. Nhưng tình yêu không thể đưa chúng ta tồn tại ngày này qua ngày khác. Tình yêu của anh là chưa đủ để em cảm thấy an toàn, khi mà cuộc sống của em không còn bất cứ một nơi nào để quay về hay vòng tay nào chào đón nếu lỡ như có trắc trở gì xảy ra trên đoạn tình của chúng ta.

Em vẫn miệt mài đi làm dù tấm chân tình của anh đã khiến em động lòng. Ngày trở về của chúng ta đang đến gần. Rồi bỗng một ngày em nhận được cái tin ấy. Thật ra em từng tự hỏi lòng, vì sao đường yêu của chúng ta lại thuận lợi đến như vậy. Vì sao chúng ta chưa hề gặp trắc trở? Giờ thì em mới biết chỉ là nó chưa tới mà thôi. Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, em hiểu rằng những năm tháng bán sức khỏe của mình để đổi lấy đồng tiền đã dần làm sức khỏe của em giảm sút. Những ngày em trở về nhà, nhìn anh ngủ ngon trên giường. Em cắn chặt môi không để anh phát hiện em đang khóc.

Mùa thu nơi này không lạnh lẽo như nơi mà chúng ta đã có một khoảng thanh xuân nhất định êm đềm bên nhau. Tuy nhiên, nơi ở mới của em cũng đẹp và thoáng đãng. Đặc biệt, từ góc nhìn này, em có thể nhìn thấy thành phố xinh đẹp nơi em lớn lên. Mãi đến sau này, mặc dù vẫn không thể nghe được câu trả lời từ em. Nhưng tôi cũng có thể hiểu rằng, duyên chúng ta lỡ không phải vì bất cứ ai trong hai chúng ta. Em mỉm cười nhìn tôi. Tôi vẫn còn nhớ bức ảnh đó, chính là tôi đã chụp cho em. Chắc em cũng đã thành toàn mà sắp đặt tất cả, kể cả chọn cho mình tấm ảnh mà em thích nhất.

kẻ thất tình

Trời lại ngả về chiều, một vài giọt nắng cuối chiều lại nhắc ghé qua gương mặt của tôi và nụ cười đính trên bệ đá kia. Tôi đứng dậy, hôn nhẹ lên bệ đá đó. Một làn gió nhẹ lướt qua làm những cánh hoa xung quanh ngôi nhà của em khẽ rung như vẫy chào tôi.

Bóng chiều tà ngăn dần buông xuống nơi thành phố buồn. Dòng người ngược xuôi qua lại…

Tầng mây kia có thêm một thiên thần…

Còn nơi đây … Hôm nay có một kẻ thất tình.

Tuthuoc24h.net