Chúng tôi quen và mến nhau khi còn là học sinh phổ thông, anh là chàng trai năm tôi 17, chúng tôi yêu nhau bằng một tình yêu thuần khiết, không toan tính. Hình ảnh cô nữ sinh với chiếc áo dài trắng rón rén đi bên anh giữa sân trường luôn là hình ảnh khiến tôi xao xuyến mỗi khi nhớ đến.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chúng tôi phải đối mặt với kì thi quan trọng của mỗi người học sinh, chúng tôi đều có chung một mong ước là được bon chen Sài Gòn để cùng nhau trưởng thành. Anh chọn theo ngành bác sĩ, còn tôi, tôi chọn theo ngành kinh tế. Chúng tôi đã nỗ lực bằng tất cả những gì có thế. Nhưng rồi, điều gì đến cũng đã đến, anh thiếu nửa điểm để đạt nguyện vọng của mình, thế là chúng tôi đành phải sống ở hai thành phố xa nhau tầm 300km. Không xa lắm, nhưng khi ấy chúng tôi đều là sinh viên tỉnh lẻ, lạ đường cũng chẳng nhiều tiền để vượt đường mà gặp nhau. Nhưng hơn hết, là chúng tôi luôn tin rằng không có gì chia cắt được chúng tôi.
Chúng tôi vẫn duy trì liên lạc mỗi ngày, anh rất quan tâm tôi, luôn nhắc tôi đi ngủ sớm, đối với tôi, tính đến thời điểm này, có lẽ anh là người con trai thương tôi nhiều đến vậy. Mỗi khi về quê vào những dịp lễ tết, chúng tôi vẫn hẹn hò nhau như bao cặp tình nhân khác. Những lần gặp nhau như thế, tôi lại nhớ đến thời học sinh đẹp đẽ của hai đứa, bởi vì những lúc này đây, chúng tôi bắt đầu kể với nhau nghe những khó khăn mà cuộc sống đã mang đến, chúng tôi đã bắt đầu phải suy nghĩ nhiều hơn về cuộc đời, sự nghiệp.
Vậy đó, thời gian sống xa nhà, hai đứa cũng trưởng thành nhiều hơn, nhưng mà điều đáng buồn nhất là cả hai chúng tôi ngay tại thời điểm khó khăn như vậy lại chẳng còn thời gian để dành cho nhau. Ngày qua ngày, chúng tôi bắt đầu có những cuộc trò chuyện nửa vời, rất tự nhiên,... chúng tôi dần xa nhau, anh bắt đầu có những trả lời mang tính kết thúc câu chuyện, tôi bận tâm chuyện học cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Giờ đây, chúng tôi đều là sinh viên năm ba, và cũng đã hai năm trôi qua chúng tôi cũng chỉ còn những lời chúc mừng nhân dịp nào đó, thế thôi, hai đứa dường như hiểu rằng có một tình yêu đã chấm dứt. Cũng chẳng biết nên đổ lỗi cho điều gì, phải chăng chính khoảng cách đã khiến chúng tôi xa nhau đến thế.
Nhiều lúc nhớ đến, cũng chẳng thấy đau, chỉ thấy nuối tiếc một cái gì đó rất đẹp mà đáng lí ra chúng ta nên trân trọng hơn. Chắc là chúng tôi chỉ là những người dìu nhau qua một quãng đường nào đó trong đời.
Chỉ thế thôi!