Khi bắt đầu nhận thức về tình yêu dường như tôi luôn quan niệm rằng, nhất định phải yêu người con trai lớn tuổi hơn, có như thế tôi mới có thể được nuông chiều và được hạnh phúc. Lúc ấy, tôi luôn mơ mộng về một người đàn ông có thể dìu dắt tôi qua những ngày giông tố, cùng tôi chia sẻ những nỗi niềm.
Nhưng cơ duyên, chúng tôi gặp nhau, anh nhỏ hơn tôi 5 tuổi, số tuổi ấy cũng không lớn lắm nhưng lúc đầu thật sự tôi có một ác cảm và dè chừng. Vậy mà, tôi bắt đầu phải lòng và yêu chàng trai ấy, anh rõ trưởng thành và đàn ông hơn số tuổi. Anh thương tôi và nuông chiều tôi như những gì tôi mong đợi. Anh mang đến tình yêu thương chân thành trong tôi. Những lúc anh gặp vấn đề trong công việc, tôi cũng chính là người lắng nghe anh tâm sự, giúp anh phần nào, tôi vẫn luôn tin mình đã luôn làm đúng trong một cuộc tình.
Chúng tôi bắt đầu quen nhau, bạn bè gia đình đều khuyên ngăn vì họ thương tôi, sợ tôi không được hạnh phúc, họ sợ tôi trở thành một người chị và phải gánh vác nhiều điều. Nhưng không, thời gian quen nhau của chúng tôi đã chứng minh những gì họ nghĩ về anh ấy là sai.
Thấm thoát trôi qua, chúng tôi quen nhau được ba năm, đôi lúc chúng tôi cũng hay bất đồng quan điểm nhưng nó chung khoảng cách về tuổi tác với tôi đã không còn quan trọng nữa.
Một hôm, tôi ngỏ lời về việc tiến xa hơn, anh lưỡng lự, anh không nói ra nhưng tôi thấy điều đó trên gương mặt của anh. Anh chỉ nói với tôi rằng " Em đợi anh thêm hai năm nữa được không". Đợi bao lâu tôi cũng có thể đợi nhưng chỉ sợ thanh xuân của tôi sẽ trôi qua một cách êm ả và rời xa. Chắc có lẽ, anh đã chưa từng nghĩ điều này cho tôi...
Kể từ hôm ấy, tôi không còn nhắc về chuyện đó nữa, cũng từ dạo ấy anh bắt đầu tránh mặt tôi, tình cảm của chúng tôi bắt đầu nhạt dần, tôi biết mình đã nghĩ xa cho cuộc tình này rồi thì phải. Phải chăng là trong chúng ta vẫn có một ranh giới mơ hồ ngăn bước hay sao.
30 tuổi, phải chăng đây là độ tuổi thích hợp để thất tình!
HD