Chúng ta vốn dĩ có nhiều thái cực trong cảm xúc khi rời xa một ai đó, là cái cảm giác từ bỏ những thói quen đã ăn sâu vào cả trong giấc ngủ, là cái cảm giác phải tự đặt chuông báo thức vào mỗi ngày đi làm sớm, là cái cảm giác muốn quên một người trong một cái chớp mắt,...và đôi khi còn là cái cảm giác hận, ghét một người,...chỉ vì họ đã xây cho mình quá nhiều mộng tưởng và chính họ đã phá nát cả một lâu đài.
Em hận anh, tại sao anh lại đến ngay lúc em cần anh nhất, khi trái tim em vẫn còn mong manh và mong muốn có một bờ vai để tựa, là lúc em cần một người ngồi cạnh bên em, nghe em kể về những giấc mơ và niềm khát khao ở một miền hạnh phúc.
Em hận anh, vì giá như anh đừng quan tâm em quá nhiều cho những lần trò chuyện đầu tiên, đừng có nhiều điểm tương đồng với em, là tuýp người mà em luôn tìm kiếm bấy lâu nay, là chàng trai mang đủ hơi ấm và chân thành ngay tại thời điểm ở cạnh bên em.
Em hận anh đã nói lời yêu em trước, để những tháng năm về sau em phải tự giày vò mình “giá mà ngày ấy em không gật đầu” thì em đâu rơi vào trạng thái này cơ chứ, là muốn quên anh, muốn hận anh nhưng hình như cũng còn quá nhiều cảm xúc với anh.
Em hận chính bản thân mình, giá mà ngày hôm đó em không đi con đường ấy thì chắc gì sẽ gặp anh, để rồi không ôm ấp những niềm nhớ về dáng vóc hao gầy nhưng mang đầy năng lượng từ anh, giá mà em đừng quá nhạy cảm với những hành động dịu dàng từ anh,... thì hay biết mấy,..
Em hận chính bản thân mình đã vì yêu anh quá nhiều, giá mà em giữ một chút cho riêng mình, đừng mang nhiều tình cảm trao cho anh, để giờ đây em mất cả bầu trời xúc cảm, là lúc em chẳng tìm thấy những niềm vui, và là động lực để em bước tiếp trên con đường em đi chẳng còn nữa,..
…
Và có lẽ, em hận nhiều hơn về duyên số, cho mình gặp nhau sao không để cho mình gần bên nhau lâu thêm chút nữa,...
HD