Tôi 40 tuổi, là sĩ quan quân đội, kết hôn được 7 năm và có một bé gái 6 tuổi. Tình cảm vợ chồng trong tôi đã nguội lạnh từ lâu, hình như chỉ còn trách nhiệm với con cái, ít gần gũi vợ, ít khi muốn về nhà. Vợ nhiều lần tỏ ra chán nản và nói sống với tôi chỉ vì con.
Em dịu dàng, hiểu chuyện, điều đó đã biến tôi thành con người ích kỷ. Tôi dối gạt em chuyện mình có gia đình.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, tôi gặp em - người con gái giờ đây tôi đem cả trái tim để yêu. Em dịu dàng, hiểu chuyện, điều đó đã biến tôi thành con người ích kỷ. Tôi dối gạt em chuyện mình có gia đình. Một ngày kia vợ tôi phát hiện mọi chuyện, cô ấy dùng dao kề cổ đòi tự tử và bắt tôi phải dứt khoát với em, rồi gọi cho em và nói những lời làm em chết lặng.
Em sợ hãi rời xa tôi, hai ba ngày nay tôi không liên lạc được. Vợ đến cơ quan tôi làm lớn mọi chuyện, giữ luôn cả điện thoại cá nhân của tôi, tôi giờ như bị giam lỏng, sống trong địa ngục. Vợ nói một là tôi chết, hai là cô ấy chết chứ không bao giờ có chuyện ly hôn. Giờ để mọi chuyện lắng dịu, không muốn vợ tìm đến em làm dữ nên mọi việc tôi làm theo ý vợ, bên cạnh đó tôi không thể sống thiếu em.
Tôi không biết phải làm sao cho vợ hiểu, vợ chồng không còn tình cảm nên giải thoát cho nhau. Tôi như vậy vợ cũng có vui sướng gì đâu. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, làm thế nào để vợ không lấy cái chết ra giữ chân tôi nữa.
Tâm sự của độc giả tên Cần.
Trái đất rộng lớn đến thế, nhưng anh chị lại gặp nhau, rồi giữa bao người anh gặp gỡ anh lại yêu và cưới vợ anh hiện tại, có phải lúc đó cô gái ấy cũng dịu dàng và hiểu chuyện, tình cảm vợ chồng cũng giống như 2 bàn đạp của xe đạp vậy, phải cùng nhau vận động tiến về phía trước nếu 1 bên ngừng thì bên còn lại sẽ rất vất vả để tiến lên một mình, và đến lúc không thể chịu đựng được chiếc xe đạp sẽ ngã rạp thôi.
Tình cảm mà! Phải bồi đắp, làm gì có chuyện một người cố gắng mãi trong khi người còn lại cứ hững hờ. Ai cũng có cái tôi, có lòng tự ái, trong tình yêu thì điều đó lại càng cao, khi họ đã hy sinh quá nhiều đã hạ cái tôi, đã hạ tự ái thì họ đã không còn gì để mất. 1 là buông hai là thật buồn.
Khi chưa rơi vào hoàn cảnh của người khác thì không thể nói trước điều gì. Nên chỉ dám mong rằng mỗi người hãy luôn bồi đắp và học lấy cho mình chữ buông, để không bị tổn thương vùi dập, để cuộc sống được nhẹ nhàng hạnh phúc được an yên.