Chia tay khi vẫn còn yêu - Đời chẳng đẹp như ngôn tình
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Bạn Kể Tôi Nghe Duyên Phận

Chia tay khi vẫn còn yêu - Đời chẳng đẹp như ngôn tình

Sự thật cuộc sống phũ phàng lắm, nó không như ngôn tình, cũng không như truyện tranh, cũng không như những bộ phim mà chúng ta đã xem... không phải cứ yêu nhau rồi sẽ đến được với nhau

"Giữa gia đình và người yêu, bạn sẽ chọn ai"...có lẽ có nhiều người đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, người thì sẽ chọn người yêu mà để mặc gia đình có ngăn cản, có khuyên nhủ...còn người yêu mình thì lại chọn gia đình...chứ ko chọn mình...

cách xa

2 đứa bằng tuổi, học với nhau từ cấp 3 đến lớp 12 bắt đầu yêu, hồi đó yêu chỉ đơn giản là đưa nhau đi học rồi đón nhau về, ăn vặt cổng trường, học cùng nhau, cùng nhau cố gắng vì đại học, vì tương lai 2 đứa, hồi đó yêu nhau là chỉ cần dính nhau như sam... Cái nắm tay đầu tiên là vào ngày chia tay lớp 12...

Mình ở trọ còn bạn ấy ở nhà của bố mẹ mua nhưng hay qua chỗ nhau chơi lắm, phần lớn là mình qua đón bạn ấy đi chơi, bạn ấy được bố mẹ sắm cho xe Lx nhưng chưa bao giờ ngại đi xe wave với mình cả, bạn ấy hay khen là ngõ Tự Do bên trường mình có nhiều đồ ăn ngon mà rẻ dù có hơi bẩn 1 chút rồi nhiều quán điện tử nữa.

Hồi sinh viên thì mình phải đi làm kiếm tiền lo việc ăn học trên này nhiều rồi còn gửi về quê cho bố mẹ nữa dù học phí hồi đó chưa cao như bây giờ, còn bạn ấy thì đc gia đình lo cho từ a-z nên có thời gian rảnh là đi học tiếng Anh với đi làm lấy kinh nghiệm, giữa việc lấy kinh nghiệm và lấy tiền khác nhau nhé, 1 bên thì ở đâu có kinh nghiệm nhiều thì làm, 1 bên thì cứ chỗ nào trả lương cao hơn thì làm..., chúng mình cũng hay đi lượn trên phố kiếm quán ăn vặt - khi mà trên đó chưa cấm đường, cái hôn đầu tiên là trên bờ Hồ Gươm..

Bạn ấy còn hay làm đồ ăn rồi thi thoảng đan cái mũ, đan cái khăn cho mình nữa. Bạn ấy đi làm cũng có lương nhưng đều đưa cho mình, mình ko lấy bạn ấy bảo là "Anh không lấy là em buồn đấy", nó cũng ko nhiều lắm đâu. Mình nhận rồi mình mua quà tặng lại bạn ấy hết cho bạn ấy vui...

Rồi mình nhớ có lần bạn ấy ốm, đợt đó mình vừa ôn thi hết kì, vừa đi làm thêm, vừa chạy qua chạy lại chỗ bạn ấy để chăm bạn ấy ở viện do sốt xuất huyết. Bố mẹ bạn ấy ko chăm được mà nhờ người thân lên chăm mỗi tội bác ấy cũng không biết đường với không biết mua sắm như thế nào nên mình phải đi lại suốt, quần áo mình cũng giặt cho bạn ấy luôn.... À mà đó là chuyện bình thường ấy...vì 2 đứa yêu nhau mà.... Mình quên mất không nói cho mọi người, 2 đứa yêu nhau nhưng phải giấu hết...vì hoàn cảnh gia đình mình khó khăn, bố làm bảo vệ và mẹ thì đi bán cá ngoài chợ, ko phải thương lái hay có sạp gì đâu mà chỉ có 1 chiếc mẹt bán cá bé thôi cứ gánh đi gánh về...còn nhà bạn ấy thì bố mẹ đều làm nhà nước lại còn kinh doanh ngoài nên có điều kiện lắm. Bố mẹ bạn ấy không đồng ý bạn ấy yêu mình đâu.

Thời gian cứ thế trôi đi, đến giờ kể lại kỉ niệm hồi sinh viên thì chắc ko thể nào kể hết trong vài dòng đc. 2 đứa cùng ra trường, bạn ấy thì được bố mẹ lo cho 1 công việc trong nhà nước, 1 vị trí rất tốt lương + thu nhập rất cao, còn mình thì ra trường với mức lương cũng gọi là ổn nhưng ko thể bằng bạn ấy được. 2 đứa nói rằng phải tự cố gắng để sau này có thể đường đường chính chính cho mọi người biết là yêu nhau và lấy nhau về chung 1 nhà, phải cho bố mẹ bạn ấy biết rằng mình đủ sức lo cho bạn ấy...

ngày chia tay chúng tôi vẫn nói lời yêu

Nhưng rồi 1 sự thật mất lòng. Khi bạn ấy 25 tuổi, lúc ấy mình và bạn ấy đều học xong cao học, cả 2 cùng ra trường 3 năm thì chuyện đó xảy đến. Bố mẹ bạn ấy biết rõ ràng chuyện 2 đứa yêu nhau và định tiến xa hơn... không những bố mẹ bạn ấy và cả họ hàng bạn ấy ngăn cản...có rất nhiều lí do như gia đình mình với gia đình bạn ấy không xứng, rồi mình đi làm lương còn thấp hơn bạn ấy, mình cũng chẳng có đồng tiền tiết kiệm nào (mình lo nhiều thứ chứ không riêng gì chuyện 2 đứa nên ko thể để ra đc nhiều tiền tiết kiệm đc) rồi tương lai cũng mù mịt, bố mình cũng có tuổi và đang đau yếu nữa...những lí do đó 2 đứa nói chuyện với nhau rất nhiều lần, có những hôm 2 đứa nói xong rồi cùng nhìn nhau khóc vì bất lực, mình đã cố gắng rất nhiều nhưng không phải 1 cái là có tất cả mọi thứ trong tay cũng không phải mình không cố gắng.

Còn bạn ấy cố gắng rồi nhưng vì bạn ấy cũng thương bố mẹ bạn ấy, bố mẹ bạn ấy cũng khóc và mục đích cũng không muốn bạn ấy khổ nên mới vậy...chẳng ai muốn con mình đang sung sướng lại vào 1 gia đình khổ như nhà mình cả, tự dưng vác nợ vào thân...mình cũng stress rất nhiều, chuyện của bố, chuyện tình yêu rồi cả công việc, bạn ấy cũng nhiều, chuyện gia đình rồi chuyện 2 đứa, con gái mà...

Và rồi cả 2 cùng quyết định chia tay...khi vẫn còn yêu, ngày 2 đứa nói chia tay 2 đứa vẫn còn nói "Anh yêu em" và "em cũng yêu anh" được...mình thì không để bỏ mặc bố mẹ, gia đình và cứ thế đến bên người yêu đc và người yêu mình cũng vậy. Đây là quyết định của cả 2 chứ không chỉ riêng 1 phía...2 đứa hôm đó cũng nhìn nhau rồi khóc..."2 đứa có duyên nhưng không có phận"...mình cứ nghĩ rằng "Khi tình cảm đủ lớn thì mọi việc đều vượt qua" nhưng không, sự thật cuộc sống mất lòng lắm, nó không như ngôn tình, cũng không như truyện tranh, cũng không như những bộ phim mà chúng ta đã xem...nó là sự thật cuộc sống.

ngày em mặc váy cưới anh vẫn là tín ngưỡng đời em

Thời gian lại tiếp tục trôi đi, 2 đứa ít liên lạc với nhau hơn, thi thoảng có nhắn tin, inbox trên mess thôi, chẳng còn gặp nhau nữa vì chỗ ở và chỗ làm cũng cách xa nhau, mình cố lao đầu vào công việc để quên đi bạn ấy.

Từ ấy đến giờ mình cũng chưa có người yêu,. Và rồi 1 ngày tháng 8 bạn ấy báo cho mình rằng tháng 12 này bạn ấy lấy chồng...đến lúc này mình chẳng biết nói sao nữa...chỉ biết chúc bạn ấy hạnh phúc thôi.

Cũng đúng...1 cô gái như bạn ấy đã 27 tuổi rồi, có nhà, có xe, có 1 công việc tốt. Không lấy chồng thì còn chờ đến bao giờ nữa...còn chờ ai nữa...đúng không mọi người....Cuộc sống nó như vậy đấy...lúc còn trẻ...ai chẳng mơ mộng về 1 tình yêu có 1 cái kết đẹp đúng không?

Tuthuoc24h