Tớ năm nay 23 tuổi. Tớ và cậu ấy đều lớn lên ở trại trẻ mồ côi, bọn tớ gặp nhau khi tớ lên 7 tuổi còn cậu ấy lên 8 tuổi. Cậu ấy kém may mắn hơn bị ba mẹ bỏ từ bé còn tớ thì ba mẹ bị tai nạn mất sớm, khi được đưa vào đấy thì tớ đã gặp cậu... Ấn tượng đầu tiên về cậu là cậu rất hiền, hiền đến mức lúc nào cũng trở thành trò đùa cho những đứa trẻ khác và đặc biệt là ánh mắt cậu rất đẹp nhưng cũng có một cái gì đó rất buồn. Tớ và cậu ấy tuy khác giới nhưng cũng nhanh chóng trở thành bạn thân thiết cũng có lẽ vì cả hai có hoàn cảnh khá giống nhau. Ngày ấy chúng tớ cùng chơi, cùng học, trưa chiều thì rủ nhau đi gom ve chai, lúc thì câu cá... chúng tớ còn nghĩ nhặt ve chai kiếm tiền bỏ vào con lợn đất sau này lớn sẽ kiếm tiền đi học đại học nuôi dưỡng ước mơ của cả hai đứa là làm giáo viên, rồi sau này có tiền hai đứa sẽ đi tìm ba mẹ cậu ấy... Nhưng cuối cùng lại dở dang sự nghiệp học hành, bọn tớ bỏ học khi đang học 11 vì không đủ điều kiện theo học nữa. Ngày ấy tớ cũng đã trách cuộc đời bất công nhưng cậu ấy thì chưa bao giờ than vãn, cậu ấy nói bọn tớ còn may mắn hơn rất nhiều người rồi dần dần tớ cũng thấy đúng.
Bọn tớ bên nhau đến bây giờ cũng gần 15 năm, hai đứa bên nhau cũng đã từng nghĩ về một cái kết đẹp. Cậu ấy đi làm công nhân còn tớ làm phục vụ trong nhà hàng, lương của bọn tớ một tháng gom lại cũng hơn 10 triệu đủ thuê nhà, ăn uống và gửi một ít về nơi hai đứa đã lớn lên để giúp một phần cho các em. Còn lại bọn tớ tiết kiệm lại để sau này lo cho tương lai hai đứa và thực hiện ước mơ hiện tại của cả hai khi không làm được giáo viên là mở trại trẻ mồ côi để cưu mang các em nhỏ không nơi nương tựa để các em được đến trường, được thực hiện ước mơ của mình.
Mọi thứ vẫn cứ thuận lợi cho đến ngày cậu ấy phát hiện bệnh ung thư phổi và viêm loét dạ dầy, cậu ấy giấu tớ hơn hai tháng trời cho đến khi tớ phát hiện ra thì bệnh đã chuyển biến xấu đến giai đoạn cuối rồi. Ngày tớ biết chuyện hai đứa chỉ biết ôm nhau mà khóc mà không biết làm thế nào. Bác sĩ bảo chữa trị cũng chỉ là nhất thời và mục đích chính cũng chỉ là kéo dài thời gian sống chứ tỷ lệ khỏi rất thấp và còn phụ thuộc vào cơ thể cậu ấy nữa. Cậu ấy không muốn chữa bảo là số tiền ây cậu ấy muốn tớ dành để mua một căn nhà nhỏ để sau này không có cậu ấy bên cạnh thì tớ cũng không phải khổ sở thuê nhà nữa. Nhưng tớ vẫn khuyên cậu, cậu ấy vì muốn tớ vui nên cũng đồng ý, tớ dùng số tiền hai đứa tiết kiệm được để chữa bệnh cho cậu, cứ 3-4 tuần hai đứa lại phải đi xạ trị một lần nhưng sau 4 lần thì tớ đã chẳng còn đồng nào nữa tiền nhà cũng hai tháng rồi chưa có tiền trả. Mỗi sáng tớ chỉ kịp ăn gói mì tôm rồi phóng xe đi làm, trưa về mua cháo cho cậu ấy rồi lại ăn mì cho qua bữa. Tớ thật sự muốn ở bên cậu ấy, chăm sóc cậu ắy nhưng cũng vì không có tiền nên tớ đành xa cậu ấy, nhưng sắp đến ngày hóa trị lần thứ 5 cho cậu mà tớ vẫn chưa đủ tiền lương cũng chưa lấy, mấy hôm trước vì hết tiền tớ đành phải đi bán máu lấy tiền mua đồ ăn cho hai đứa. Nhưng tớ vất vả một chút cũng không sao chỉ cần cậu ấy khỏe mạnh vui vẻ là được nhưng nhìn cậu điều trị xong ngày một yếu và tiều tụy đi khiến tớ rất đau. Sáng qua bà chủ lại đến đòi tiền phòng càng làm cậu ấy buồn và chán hơn, cậu ấy nói những câu làm tớ rất buồn, cậu ấy nói không muốn chữa cũng không muốn làm khổ tớ nữa. Các cậu biết ko, tớ đau lắm tớ ko sợ vất vả chỉ sợ người ấy ko cùng tớ cố gắng. Hai đứa bên nhau bao nhiêu năm, ở chung nhưng hai đứa hai giường và chưa bao giờ đi quá giới hạn với nhau, đôi lúc tớ cũng muốn hai đứa có cái gì đó ràng buộc lẫn nhau nhưng cậu ấy không đồng ý. Cậu ấy nói muốn đường đường chính chính cưới tớ, cho tớ một danh phận, một cuộc sống đàng hoàng rồi mới nghĩ đến chuyện ấy nhưng bây giờ cậu ấy lại thất hứa...
Cậu ấy không chịu chữa nữa và cậu ấy có ý muốn buông xuôi tất cả, tớ khuyên thế nào cũng không chịu. Bây giờ tớ không biết phải làm sao cả, bọn tớ đã trả qua bao nhiêu khó khăn, vất vả rồi thật sự tớ không muốn đánh mất cậu ấy. Tớ muốn cậu ấy khỏe lại và cùng đi hết quãng đường còn lại như cả hai đã hứa với nhau. Cậu ấy là người thân duy nhất của tớ, là động lực duy nhất của tớ, cậu nói muốn tớ sống thật tốt nhưng nếu như một ngày cậu ấy bỏ tớ rồi tớ sống tiếp cũng có ý nghĩa gì nữa đâu chứ.
Nếu kiếp này không thể ở bên nhau, duyên ta cũng không cạn thì mình hẹn nhau kiếp sau... Cảm ơn cậu vì đã cùng tớ đi hết chặng đường vừa qua, cảm ơn vì đã góp một phần trong cuộc đời tớ. Tớ hi vọng rằng nếu có kiếp sau bọn mình sẽ tiếp tục là bạn hoặc là gì đó của nhau, mình sẽ nắm tay nhau đi từ năm 17 tuổi đến năm 27 tuổi, mình sẽ bên nhau nắm tay nhau đi trọn một đời cậu nhé. Kiếp sau cậu phải thật khỏe mạnh để bên tớ đấy, cậu không được như thế này nữa đâu, cậu hứa nhé! Nếu cậu đọc được thì hãy suy nghĩ lại vì tớ mà cố gắng chữa trị hoặc là cậu thương tớ thì hãy vì tớ một lần cậu nhé. Cho tớ nói một câu thôi, một câu mà tớ chưa bao giờ dám nói với cậu: " Em yêu anh"
Mình từng đi qua giông bão, nhưng không thể thấy nhau khi mưa tan...