Mình từng là một người rất thích các hoạt động cộng đồng, đặc biệt là đi từ thiện, thiện nguyện và các phong trào giúp đỡ mọi người ở miền núi, tham gia các công tác y tế, như đến các vùng miền đặc biệt khó khăn để giúp bác sĩ vận chuyển thuốc, khám bệnh và tư vấn sức khỏe.
Có một đợt đi đến vùng núi ở Tây Nguyên, mình cũng không còn nhớ rõ ở đó tên gì vì đã lâu quá rồi. Cuộc sống ở đấy rất khó khăn, nhà ai cũng xập xệ, mấy em nhỏ người thì nhem nhuốc bùn đất, mình từng thấy rất nhiều bản làng khổ cực trên tivi và ở các đợt thiện nguyện trước đó, tuy nhiên vùng này lại khó khăn đặc biệt. Ở đây chúng mình không được đón tiếp nồng hậu lắm, cũng rất ít người biết tiếng Kinh nên giao tiếp càng khó khăn hơn. May là có hai ba cô gái biết tiếng nên đã giúp đoàn mình. Phát thuốc và khám bệnh không khó, chỉ khó ở việc tuyên truyền và tư vấn. Nếu không có các cô gái ấy thì đoàn cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Mình còn nhớ rất rõ từng ánh mắt dò xét của mọi người ở đó, rất khó chịu. Bữa tối chúng mình tự túc, cũng tranh thủ ăn thật nhanh để về. Khi đang ăn thì những cô gái ban nãy đến đưa cho mấy quả ổi và trái say để cảm ơn đoàn mình.
Thế là bọn mình lại nán lại thêm một chút để ngồi trò chuyện. Mình ngồi cạnh một bạn, trông thì trẻ nhưng lại rất chín chắn.
- Bạn bao nhiêu tuổi?
- Em 22
- À anh 25. Lúc nãy cảm ơn em nhé.
- Dạ không có gì.
- Em nói tiếng Kinh thuần thế.
- Em từng có thời gian sống ở đồng bằng rồi, em đi làm hồi 15 tuổi, em cũng mới về làng lại thôi.
- Em về thăm nhà à?
- Em về lấy chồng.
Khi nghe câu đó thật sự không hiểu sao mình rất xúc động, mình nhớ như in từng câu nói, vẻ mặt của em. Em nói có vẻ thản nhiên nhưng nhìn thì rất bất lực. Mình hỏi em có điện thoại không, em bảo em bán đi rồi, về đây cũng không dùng làm gì. Mình lại hỏi muốn liên lạc với em thì phải làm sao. Em cười bảo lên đây mới gặp được.
Mình hơi bâng khuâng, chưa kịp tạm biệt em lại phải đi về. Sau đó 3 tháng đoàn mình lại tiếp tục đi đến đó, mình lại gặp em. Khoảng lưng chừng chiều thì mình lại nói chuyện với em.
Có một tấm phản sau hè, em bảo ngồi ở đây mát, không ai làm phiền.
- Sao em đang làm mà lại về lấy chồng?
- Bố em bắt. Bố nhờ anh Ní đi vào thành phố rồi kêu em về. Bố bảo con gái 22 tuổi chưa chồng thì vứt. Mấy đứa 17 18 tuổi ở đây có chồng cả rồi, đùm đề ba bốn đứa con.
- Em có thích người ta không?
- Thế nào lại vậy? Vợ ở đây toàn bị bắt về. Không thích cũng phải lấy. Có mấy chị bị đưa sang biên giới lấy chồng ngoại rồi đem tiền về cho bố mẹ.
Em kể nhiều, về tất cả những thứ ở đây. Em cũng hay bị đánh, bố em say sẽ đánh em, chồng em cũng đánh em. Buổi sáng ra rẫy, buổi trưa về lo cơm nước, vừa ăn xong lại đi làm quần quật tới tối. Về nhà rồi thì lại lủi thủi trong bếp. Một ngày của em sao dài thế, khổ thế.
Và mình lại phải đi về, nhìn em rồi xót xa, nhìn mọi người ở đây, những đứa trẻ 18 tuổi mà đã phải tay xách nách mang. Một đứa trẻ lại phải nuôi một đứa trẻ.
Một tháng sau mình tự bắt xe rồi đi lên đó gặp em. Em lại già đi đôi chút rồi. Đồng bào ở đây vẫn chưa thích mình. Chồng em cũng thế. Mình lên gặp em, hỏi chuyện em một chút, rồi lại kiếm cớ ra rẫy phụ em làm. Gần tối thì mình về. Sau những lần gặp vội như thế thì mình lại lên thường xuyên hơn, đường xa, dốc nhiều, mình cũng bị say xe, muốn đến chỗ em sống thì phải đi bộ lên. Mình cũng không hiểu vì sao lại phải khổ sở như thế.
Khi mà cảm giác muốn gắn bó, muốn ở cạnh và chăm sóc em dâng cao, mình lại hành xử như một đứa mất trí. Mình lên đó với tần suất nhiều hơn, bỏ công việc, học tập ở thành phố chỉ để lên đây với em. Mình từng rất nhiều lần ngỏ ý bảo em li hôn đi. Em cũng chỉ lắc đầu. Mỗi lần đến người em lại nhiều hơn những vết sẹo. Mỗi khi nhìn thấy mình lại rất đau lòng. Em cũng chỉ nhìn mình cười, bảo mình trẻ con.
Khoảng tầm nửa năm sau thì mình lại xin đoàn về lại đó, để có cớ chăm sóc và phát thuốc cho mọi người và em. Nhưng các anh chị bảo phải đi những nơi khác nữa, không đến được.
Mình lại một mình lên đây.
Em khóc kể với mình chồng đánh em vì em không chịu sinh con, em khóc nhiều đến sưng cả mặt. Cánh tay em nào là những vết sẹo cũ lẫn mới đè lên nhau. Mình quyết tâm rồi, mình muốn đưa em đi. Mình kéo em về nhà, bảo em thu dọn đồ đi rồi mình rời khỏi đây. Em bảo em sợ. Mình hỏi em, em có sợ cuộc đời em bị chôn vùi ở đây không.
Hai đứa run run mò mẫm trong đêm để rời khỏi đây. Em không đem theo gì cả. Em chọn đi cùng mình, em hi vọng một cuộc đời đẹp hơn.
Hai đứa đi tối quá, ngã chỗ này vấp chỗ kia, đến khi tới bến xe thì trầy trụa cả người. Bọn mình bắt xe về Sài Gòn, vì là xe nhỏ, nhồi nhét người, em ngồi nép sát vào mình, bảo lúc 15 tuổi em cũng trốn nhà đi thế này, lúc đó sợ, lần này lại vui, vì có mình.
Thế rồi chúng mình về Sài Gòn, mình say xe, về bị ốm, phải nhập viện 3 ngày, em mang vội mấy bộ đồ của mình rồi còn phải chăm mình. Sau khi ổn định, mình chuyển trọ, phòng của mình tận 4 người rồi, thêm em thì người khác sẽ khó chịu. Nên mình chuyển sang phòng khác, hai đứa sống với nhau.
Sáng mình đi học rồi tiện chở em đi làm thêm, trưa lại đón em về. Chiều thì hai đứa cùng làm ở chỗ này chỗ kia. Mình mồ côi ba mẹ nên từ năm 18 tuổi khi rời khỏi nhà sơ thì đã phải tự túc. Đi làm cái này cái kia, kiếm tiền học ĐH. Bây giờ có em rồi, cảm thấy rất có mùi vị gia đình. Hai đứa chăm lo cho nhau. Rồi lại cùng nhau đi theo đoàn làm từ thiện. Dù thiếu thốn đủ điều nhưng nhìn em lại chẳng còn mệt. Nhớ lại những ngày điên cuồng lên làng thăm em, cảm thấy rất xứng đáng.
Ngày 17/2/2012, phòng trọ kế bên bị chập điện, cháy rồi còn lan sang cả phòng mình. Không có thiệt hại về người, và cũng chỉ là một vụ cháy nhỏ ở một góc Sài Gòn, không ai đoái hoài, đám cháy tắt sớm. Hai đứa ở ngoài mà lòng như lửa đốt. Khi lên phòng thì chẳng còn gì. Khi đó vẫn chưa có thẻ ngân hàng, bọn mình cất tiền dành dụm ở ngăn kéo tủ. Chỉ một tiếng đồng hồ đã thiêu rụi hết công sức của bọn mình. Mình như gục ngã thật sự , không biết sau này nên làm thế nào. Em cứ thẫn thờ nhìn mình, không an ủi cũng không khóc. Hai đứa thật sự không biết bấu víu vào đâu.
Sau đó thì nhờ các anh chị trong đoàn giúp đỡ nên thuê được một phòng trọ khác. Hai đứa bắt đầu lại từ đầu. Dạo đấy mình rất hay cáu gắt, mình bực bội với mọi thứ xung quanh kể cả em. Em không nói gì cả.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất có lỗi, cũng rất muốn xin lỗi em.
Sau khi mình ra trường, có việc làm, đi làm khoảng 2 năm thì bị điều đi nơi khác, xa em 600km.
Ngày 6/11/2014. Em ở lại Sài Gòn, mình đi.
Em khóc. Lần thứ hai mình thấy em khóc.
- Cho em đi cùng anh đi.
- Rồi việc của em thì sao?
- Em đến đó làm cái khác.
Em sụt sùi mãi đến khi mình lên xe.
Em đang có một công việc ổn định. Tuy lương không cao, nhưng chỗ làm rất thoải mái, rất yên tâm. Mình không muốn vì mình mà em lại khổ.
Cứ mỗi 2 tháng mình sẽ lại về thăm em. Đi tận cùng ngóc ngách Sài Gòn với em, hai đứa lại tranh thủ đi tình nguyện ở làng SOS hoặc những mái ấm ở Sài Gòn.
Cứ đều đặn như thế, về rồi lại đi.
Khoảng một năm sau mình xin chuyển công tác, về lại Sài Gòn. Đêm đó gọi cho em rất lâu, mình còn nhớ hai đứa đã hứa khi mình về Sài Gòn nhất định sẽ đi du lịch, thậm chí còn tranh luận địa điểm, em muốn đi công viên Disney, nhưng tụi mình làm gì có điều kiện. Nên mình hứa dẫn em đi Vinpearl, cũng tựa như Disney, sau này sẽ đưa em đi Disney thật.
Gọi tới sáng thì mình lên xe đi về Sài Gòn. Mình bảo em ngủ đợi mình về đi, thức cả đêm rồi. Chặng đường thật dài, mình nhớ em.
Vừa xuống bến xe thì vội bắt xe ôm về phòng trọ, chứng say xe làm mình mệt lả người.
Đang đi giữa chừng thì một chị bạn mình gọi.
- Em đang đâu vậy hả?
- Em đang về phòng trọ rồi
- Con bé mất rồi mà em ở đâu đây?
- Ai mất?
- Chi mất rồi, Chi mất thật rồi"
Ừ. Em mất rồi. Mình cũng không nhớ rõ nữa. Mình bảo bác tài dừng lại. Mình ngồi bên lề đường khóc thật to, ói rất nhiều. Mình không biết vì sao em mất. Không biết em mất bao giờ, ở đâu. Chỉ là lúc đấy cứ muốn khóc thôi.
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Mình không nghe. Mình gọi cho em. Em không nghe. Mình gọi cho em. Em vẫn không nghe. Mình đã gọi cho em rất nhiều lần nhưng em vẫn không nghe.
Mình về phòng trọ. Thấy mọi thứ vẫn vậy, mình ngồi đợi em. Đợi thật lâu. Điện thoại vẫn reo liên hồi. Mình đều không nghe.Mấy anh chị đến phòng tìm, mình hỏi em đâu, mình bảo hôm nay mình về Sài Gòn mà em đi đâu mất.
Rồi họ lại dẫn mình đi gặp em. Em bị tai nạn.
Ngày 18/7/2016, em đi đón mình. Điện thoại và xe em vỡ nát. Tóc em bết lại vì máu. Em trông rất lạ. Mặt em trông rất khác. Em bị xe tông, em vẫn sống đến khi đưa vào bệnh viện. Chắc em đã đau lắm. Đã đau rất nhiều. Không biết em có khóc không.? Không biết em có đợi mình không. Không biết nữa.
Mình về phòng trọ, mượn một chiếc xe máy, trong đêm đi lên Tây Nguyên, đi đường xa, mặt rất rát. Mình đi rồi lại nghỉ. Xa thật. Gần 1 ngày trời mình mới đến nơi.
Đã lâu rồi mình mới quay lại đây. Không nghĩ gì cả. Cứ đi. Nhìn quanh đi quanh lại. Không biết ai là ai. Mình còn nhớ lúc đó trong vô thức mình có thốt ra một câu.
"Em dẫn anh về nhà em đi". Mình quên mất. Em mất rồi.
Mình cố tìm kiếm một người biết nói tiếng Kinh, tìm được rồi. Tìm được nhà em rồi. Tìm được bố em. Ông ấy nói gì mình không hiểu. Mình nói chuyện của em cho người kia để dịch lại cho bố em. Nhưng ông ấy vẫn cứ nhìn mình, nhìn rồi lại đi vào nhà. Không nói gì hết. Không một lời oán trách sao lúc đó con gái ông lại bỏ đi, không một lời đau khổ khi con gái mất. Mình tìm kiếm thứ gì ở đây?
Lúc đó mình thật sự không biết. Nhưng bây giờ mới hiểu, mình tìm sự đồng cảm, em mất đi, không ai đau buồn như mình. Ngay trong đêm chạy đến nơi em sinh ra để tìm một ai đó để san sẻ nỗi đau này. Nhưng bố em không đoái hoài. Tới tận lúc đó mình mới biết chỉ có mình là người duy nhất cần em, cũng là người duy nhất em cần. Thế mà mình lại bỏ em ở đó, chạy đi đâu mất. Đi bộ xuống con đường đó, nhớ lại khi mình dắt em bỏ trốn. Em đã hi vọng có một tương lai tươi đẹp. Mình đã hứa, đã rất chắc chắn điều đó. Nhưng xin lỗi em, anh thất hứa rồi.
Mình đã suy nghĩ có phải em bỏ mình, giận mình rồi đi du lịch một mình không. Căn phòng toàn mùi nước hoa. Mình ghét mùi này. Nhưng em thích. Lúc này nằm nhớ em lại yêu cái hương này biết bao. Mình tưởng chừng như phát điên lên vì nhớ em.
Mình đã chữa bệnh trầm cảm được gần bốn năm nay. Bốn năm cứ vật vờ, cứ nhầm lẫn em sống hay đã mất. Không biết kể cùng ai. Tâm sự với người nào. Mình đã chới với biết bao lâu. Mình chưa tin được, cũng không muốn tin.
Tới cuối cùng vẫn hối hận nhất là chưa nói lời yêu thương em.
Mình có yêu em không? Có. Có rất nhiều. Mình yêu em đến nay là 10 năm rồi. Nhưng một câu " anh yêu em" cũng chẳng kịp nói.
Trong suốt những năm tháng ở bên em, chăm lo cho em, vốn dĩ nên nói ra.
Mình muốn xin lỗi và cảm ơn em.
Mình muốn tỏ tình với em. Mình muốn lo cho em.
Mình cũng muốn đưa em đi Disney như đã hứa.
Khi ngồi gõ những dòng này, vẫn không biết nên bày ra vẻ mặt và tâm trạng nào đúng để kể lại chuyện của em. Rồi anh lại nghĩ nếu ngày ấy anh không đưa em đi thì sao? Nếu anh không làm công việc này? Nếu anh không chuyển công tác? Nếu anh không về Sài Gòn? Nếu anh dặn em thật kĩ không được đi đón anh? Thì sao? Em sẽ sống đúng chứ
Tuthuoc24h