Khi biết mẹ là nguyên nhân gây ra sự đau khổ này thế giới trước mắt tôi như sụp đổ.
Những người lành lặn thì chẳng thể hiểu được cảm giác của người khuyết tật đâu, tôi thấy tủi thân lắm, trên mạng xã hội có người có cái mụn thôi cũng than trời trách đất, người da ngâm đen thôi cũng đã kêu ca chán nản, mập thì khóc lên khóc xuống,... Khi biết mẹ là nguyên nhân gây ra sự đau khổ này thế giới trước mắt tôi như sụp đổ.
Tôi sinh ra là một người khuyết tật, một bên mặt phải bị sưng lên vì có khối u nhỏ bên trong. Từ bé thân hình tôi đã teo tóp, thấp bé so với các bạn đồng trang lứa. Lớn lên tôi dần nhận ra mình quá khác biệt so với mọi người. Tôi quá thấp bé, xấu xí với khuôn mặt sưng vù, cười cũng không dám vì khi cười cơ mặt co lại, từng thớ thịt sưng xô ép khiến khuôn mặt mất hài hòa, chính tôi còn cảm thấy sợ hãi khi soi vào gương. Vì vậy tôi mất tự tin hoàn toàn khi đối diện với mọi người xung quanh.
Mẹ từng muốn vứt tôi đi vì xấu quá, không giống người.
Vào một ngày gần đây tôi vô tình nghe mẹ nói chuyện với một người bạn rằng đã uống thuốc phá thai lúc mang bầu tôi. Trước khi sinh ra tôi, mẹ đã có thai đứa đầu nhưng không may hư, rồi đột ngột mẹ lại mang thai tôi nhưng không muốn sinh tiếp (vì vừa hư thai) nên uống thuốc phá nhưng cái thai không hư; thế là mẹ để đẻ. Vì vậy tôi sinh ra trên đời, bị khuyết tật như thế này. Mẹ từng muốn vứt tôi đi vì xấu quá, không giống người.
Thật sự tôi rất đau đớn khi viết ra những dòng này, lúc nghe mẹ nói ra sự thật tôi đã muốn tự tử nhưng sau đó định thần lại, bắt đầu suy nghĩ. Đứa em gái sinh ra sau tôi hoàn toàn lành lặn, mập mạp và rất đẹp gái. Vì sao? Vì mẹ tôi có uống thuốc phá thai lúc sinh nó đâu? Tôi lạc lõng, không muốn sống với ngoại hình như vậy. Tôi biết mẹ đã nuôi mình từ bé đến giờ nhưng những gì mẹ làm khiến tôi khó mà tha thứ. Tôi biết phải làm sao với mẹ mình? Phải đối diện thế nào đây.
Tâm sự của một độc giả nữ có tên Mẫn
Chia sẻ cùng độc giả:
Cảm ơn bạn đã tin tưởng gửi gắm tâm sự của mình với chúng tôi.
- Nếu có thời gian bạn hãy đi thăm những trường hợp những con người còn thua bản thân mình. Xin phép được kể với bạn câu chuyện này, lần đầu tiên tôi đi thăm trại trẻ mồ côi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ an ủi, sẽ động viên các em sống mạnh mẽ kiên cường. Khi bước vào tôi nhìn các em đang chơi đùa bằng ánh mắt xót xa, đau xót đã không cha mẹ mà còn mang bệnh, dị tật bẩm sinh, cô quản lý ở đó không hài lòng, cô ấy đã nói các em ở đây không coi điều đó bất hạnh nên đừng dùng ánh mắt đó nhìn chúng. Tôi chợt nhận ra rằng cô ấy nói rất đúng, ánh mắt đó của tôi có thể khiến các em nghĩ các em mỏng manh đáng thương và khiến các em yếu đuối, tôi thay đổi cái nhìn, tôi vào chơi trò chơi rạch ròi thắng thua như với người bình thường và chính các em mới là người mang lại niềm vui và dạy tôi sự kiên cường, một bài học về sự lạc quan về nội lực từ bên trong. Tại sao các bạn ấy mạnh mẽ như vậy còn bạn thì không.
- Bạn may mắn là bạn có mẹ bạn có đầu óc minh mẫn có máy tính có internet, bạn đau khổ 1 có lẽ mẹ bạn đau khổ 10 và day dứt không yên, hãy cố gắng học hành tìm niềm vui trong cuộc sống, hãy mở lòng với mẹ tha thứ cho lỗi lầm của mẹ chính là xoa dịu nỗi buồn của bản thân.
- Nỗi buồn của bạn còn bắt nguồn từ việc bạn so sánh với người khác trên mạng xã hội, chúng ta nên dừng lại việc phóng đại hạnh phúc của người khác. Điều đó không có ích gì với chúng ta.
- Và nếu cho bạn lựa chọn em gái mình lành lặn xinh xắn như bây giờ hoặc em gái cũng buồn tủi giống mình thì cái nào khiến bạn dễ chịu hơn, tôi biết một người từng tổn thương họ có trái tim rất rộng mở, bạn sẽ chọn em bạn xinh xắn như giờ. Vậy thì bạn đừng buồn phiền nhé!
Chúc bạn khỏe mạnh lạc quan và yêu đời, hãy sống như xinh đẹp kiên cường như một bông hoa dại, đẹp rạng ngời chẳng cần ai khen.