Bạn có đang trong một mối quan hệ yêu thương từ lâu không. Bản chất tình yêu chẳng bao giờ thay đổi, chỉ có con người mới thay đổi theo thời gian thôi, cùng đọc tâm sự của độc giả này để xem có thấp thoáng bản thân mình trong đó hay không.
Tôi đang gặp vấn đề với mối tình 8 năm, muốn chia sẻ cho nhẹ nỗi lòng và cũng mong nhận được những góp ý từ quý độc giả. Tôi 27 tuổi, làm ngân hàng tại TP HCM. Người yêu tôi bằng tuổi và là giáo viên cấp 2. Cô ấy tốt, xinh xắn, chu toàn việc gia đình. Ngày trước chúng tôi học chung lớp cấp 3, quen chính thức vào năm nhất sinh viên, tôi học ở TP HCM, cô ấy học ở Đà Nẵng. Yêu xa nhưng là một tình yêu rất đẹp. Ra trường, cô ấy vào làm gần tôi. Chúng tôi thuê nhà ở chung, cuộc sống như hôn nhân.
Cô ấy thuộc kiểu người gia đình, sống cảm xúc nên quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo, lo từ ăn uống, giặt giũ, nhà cửa,... có thời gian cô ấy còn dậy sớm nấu cơm cho tôi mang đi làm. Với bên ngoài, cô ấy được mọi người nhận xét là cô gái tốt, thật thà nên rất nhiều bạn bè yêu quý. Về phía tôi, tôi làm ngân hàng và cầu tiến với chính mình và thật dại dột khi tôi áp đặt lên cả bạn gái. Tôi mong người vợ tương lai sẽ tốt hơn, bản lĩnh hơn, khéo léo và nhiều kỹ năng hơn khi ra giao tiếp với xã hội. Nhưng cô ấy vẫn vậy, đi làm về lo xong việc thì bắt đầu lướt mạng xã hội, xem phim,... không chịu làm gì để cải thiện thu nhập của mình. Chúng tôi cũng xác định cưới hỏi, mà tôi mong có kế hoạch tài chính để chuẩn bị cho cuộc sống con cái khi kết hôn. Về nhà, nhìn thấy bạn gái như vậy khiến tôi rất nản. Tôi bắt đầu ít nói, ít chia sẻ và đi chơi chung hơn.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến cách đây gần năm. Tôi thấy không thay đổi được nên chán nản; sự vô tâm, ích kỷ của tôi xuất hiện thường xuyên hơn. Cuối năm 2018, tôi đề cập chuyện kết hôn. Cô ấy rất thích và muốn cưới sớm vào năm 2020, còn tôi muốn để năm 2021 cho có thời gian sắp xếp chuyện nhà cửa, có kế hoạch tài chính trước khi đám cưới diễn ra. Tôi nói chuyện này 3 lần, lần nào bạn gái cũng khóc, không có kế hoạch gì cụ thể. Cô ấy bảo chỉ muốn cưới, còn lại mọi thứ tính sau. Tôi không muốn cuộc sống cứ nhàn nhàn như vậy, nhưng vẫn chân tình mong cô ấy nghĩ kỹ về chuyện kết hôn. Dù gì, gia đình bạn gái cũng mong cô ấy sớm ổn định. Hơn nữa, Tết năm trước ba tôi đã lên nhà bạn gái nói chuyện người lớn rồi. Sau lần 3 nói không thành, tôi không đề cập tới nữa dù vẫn thương yêu bạn gái, chỉ là thể hiện ra không còn nhiều mà thôi.
Thời gian này, chúng tôi bắt đầu mở chung quán ăn, cô ấy lo việc bếp còn tôi lo tính toán, vận hành quán. Cô ấy không nghe những góp ý của tôi về đồ ăn, chỉ nghĩ đến làm sao gia tăng lợi nhuận. Cô ấy can thiệp vào cách làm của tôi dù từ đầu đã phân trách nhiệm rõ ràng. Số liệu về chi phí cô ấy không gửi nên tôi không thể tính được lợi nhuận, trong khi đó hàng tháng tôi vẫn cứ phải chi ra gần 25 triệu..., thành ra tôi bực. Mình hơn mà nói bạn gái không nghe nên tôi im lặng cầm cự. Đến Tết, tôi dừng kinh doanh sau 4 tháng vì số liệu cô ấy gửi lúc này cho thấy bị lỗ rất nhiều. Tết về quê, tôi giận quá không gặp bạn gái, cũng chẳng lên nhà cô ấy. Sau Tết, tôi quyết định bỏ Sài Gòn về Đà Nẵng làm, lúc này tôi rất nản. Nhưng có nhiều sự kiện xảy ra khiến tôi không về ngay được.
Tháng 4 vừa rồi, tôi đã sắp xếp đâu vào đó, gửi hết hành lý về trước. Đêm trước ngày về, tôi nghe bạn bảo: "Bồ mày sắp lấy chồng, mày cũng lo lấy vợ đi là vừa". Đây là lần thứ 2 tôi nghe vì sau Tết cũng đã nghe cô bạn thân chung nói, lúc ấy tôi không mấy quan tâm, thấy bình thường. Nhưng lần này tôi thấy đau nhói kinh khủng, cảm thấy có lỗi quá lớn. Người con gái tôi yêu 8 năm đây sao? Sao tự dưng cô ấy lại quyết định vội vàng như vậy? Tôi tự nhủ mình phải làm gì đó, cả đêm ấy tôi không ngủ được.
Hôm sau tôi hẹn cô ấy nói chuyện. Tôi nghĩ sẽ nói lần cuối rằng vẫn thương cô ấy rồi lên đường về quê. Gặp nhau tại quán cà phê, suốt buổi nói chuyện cô ấy cứ khóc và nói lúc Tết vẫn còn cho tôi cơ hội quay lại, nhưng giờ cô ấy đã trao cơ hội cho người khác, nhất quyết không quay về với tôi nữa. Thật đau lòng, người cô ấy quen là nhân viên cũ của chủ nhà nơi tôi thuê mặt bằng mở quán. Họ gặp nhau cũng ở quán. Trước Tết đến lúc chuyện xảy ra mới gần 2 tháng. Đau đớn nhưng tôi cũng đành chấp nhận, đã vậy tôi đâu còn tư cách gì để thuyết phục người ta nữa. Sau đó vài ngày, tôi nhờ mẹ xem ngày cưới giúp mình. Tôi muốn cưới cô ấy trong năm nay, càng sớm càng tốt. Tôi báo với cô ấy thông tin này và âm thầm chuẩn bị kế hoạch sẽ cầu hôn cô ấy ở một nơi xa thành phố, nhẫn và mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn. Đó là dịp lễ 30/4, nhưng cô ấy từ chối không gặp tôi nữa. Thay vào đó, cô ấy về nhà người yêu mới ở lại chơi vài ngày. Thế là hết, tôi chẳng còn biết làm gì.
Đến bây giờ, tôi vẫn day dứt mãi, cảm giác mình đã xô cô ấy ngã xuống vực thẳm. Tôi nhìn lại mối quan hệ, thấy mình đòi hỏi ở bạn gái quá nhiều, áp lực, sự vô tâm tôi tạo ra đã đẩy cả hai xa nhau. Lúc này tôi muốn sửa nhưng không còn cơ hội để sửa, để bắt đầu lại. Tôi thấy mình nợ cô ấy quá nhiều, nợ một đám cưới, nợ một gia đình mà cô ấy vẫn mong. Tôi thật sự không biết cô ấy muốn gì? Vì áp lực chuyện cưới hỏi, vì quá giận tôi hay vì tình cảm với người mới đã đủ chín để quyết định lâu dài? Tôi sợ cô ấy sau này gặp trắc trở thì đó chẳng phải do lỗi tôi đã gây ra sao? Tôi nhắn tin, cô ấy cũng không trả lời nữa. Đến giờ, tôi đã xác định sẽ là đường thẳng song song, sẽ giúp đỡ bất kỳ khi nào cô ấy có chuyện gì. Tôi chán nản thật sự, mong sao chuyện này trôi qua thật nhanh để mỗi sáng thức dậy không còn nghĩ tới cô ấy mà day dứt mãi trong lòng. Tại nơi bắt đầu sự nghiệp cho cả hai ấy, tôi đã mất tiền, mất luôn cả người mình yêu.
Tâm sự của độc giả tên Trường