Tôi đã chứng kiến những người đi qua cuộc đời mình, có người dằn vặt khóc lóc ôm lấy tôi, có kẻ hững hờ vô tâm quay đi không chút đắn đo, nhưng rốt cuộc đến cuối cùng vẫn là bỏ lại tôi bơ vơ trên đoạn đường dài. Trong tình yêu, dù ai là người ra đi, ai là kẻ ở lại thì trái tim cũng phải chịu nỗi đau không lời, những vết cắt rớm máu.
“Sau này sẽ có người thực sự là một nửa của em, yêu em nhiều hơn anh”, đó là câu cuối cùng anh nói với tôi trước khi rời đi. Nực cười thật, tại sao con người ta cứ cố tỏ ra mình cao thượng trong khi rõ ràng họ đang cố tình làm đau người đối diện. Từng lời, từng chữ anh thốt ra khiến tôi đau quặn thắt trái tim mà vẫn phải kiêu hãnh để anh không biết tận thẳm sâu trong tôi đang nghẹn ngào đến nhường nào.
Thế nên, nếu muốn ra đi thì hãy đi thẳng, đừng cố biện minh cho những việc mình đang làm, cũng đừng để cho những ký ức dày vò người còn lại. Đau chứ, tổn thương chứ, nhưng chẳng thế níu tay người đã muốn ra đi, tìm mọi cách chối bỏ những gì đã có.
Quãng thời gian đó đau khổ có, mệt mỏi có, cũng có những khi tự trách và hối hận, nhưng cũng là những ngày tháng đáng nhớ trong đời khi tôi biết mình mạnh mẽ đến nhường nào, biết được hóa ra hẹn ước cũng chỉ là lời nói gió thoảng mà thôi. Khi yêu đừng mơ mộng quá nhiều, tương lai trong mắt kẻ đang yêu bao giờ cũng ngập màu hồng, nhưng cuộc đời cam go hơn rất nhiều, lòng người lại nông sâu chẳng ai nhìn thấu được. Có thể hôm nay người ta nồng nàn cạnh tôi, nhưng ngày mai sẽ phũ phàng gạt tôi để tay trong tay bên một người mới. Từ lúc chia tay, tôi và anh chưa gặp lại nhau, dù chúng tôi sống chung một thành phố, cùng hít thở dưới một bầu trời. Tôi cũng không hy vọng sẽ chạm mặt nhau thêm một lần nào, vì vốn dĩ cuộc sống bây giờ đã rất phẳng lặng.
Dẫu vậy, mỗi lần uống cà phê đen đá, không đường, bỗng nhiên tôi lại bất chợt nhớ đến anh, nhớ đến những buổi sáng cà phê trong con hẻm quen, thư thái nhìn cuộc đời trôi qua trong ánh mắt của đối phương. Những phút bình yên như thế thật khó xóa tan. Tôi vốn không muốn nhớ, nhưng có lẽ những hình ảnh khi ấy, cảm xúc lúc đó đã ngấm sâu vào tâm trí, vào từ thớ thịt, làn da, vào tiềm thức sâu thẳm khiến bản thân cứ vu vơ nghĩ đến, không dễ dàng dứt bỏ.
Mùa này Hà Nội đã bắt đầu se lạnh, áp tay vào cửa kính xe lúc chuẩn bị xuống bến buýt, tôi thấy rõ hơi thở của mình đọng thành màn sương mờ, lòng cũng buồn như một tiếng thở dài trong sớm đông chớm lạnh.
Trong cuộc tình đã qua, tôi biết mình là kẻ mân mê gom nhặt từng ký ức vương vãi, có lúc bị chính quá khứ làm đau, nhưng tôi chọn đối mặt với tất cả những điều đó, không lẩn tránh, không dùng quá khứ này để tìm cách trói buộc người ra đi. Bởi tôi biết chẳng ai đau khổ mãi, chẳng ai có thể khóc mãi vì một người. Qua những ngày chấp chới này, rồi tôi sẽ ổn thôi!
Kết thúc một mối quan hệ, dù ra đi hay ở lại thì cũng sẽ đau, nhưng chắc chắn ai yêu nhiều hơn sẽ nhận về phần nhiều khổ đau. Tôi không biết được liệu rằng thời khắc rời đi, trái tim anh có chút đắn đo nào không, nhưng có một điều chắc chắn rằng tình yêu nơi anh đã không còn hướng về tôi nữa rồi.
Tình vỡ tan là điều không ai mong muốn, nhưng một khi người đã muốn buông tay thì tôi sẽ không cưỡng cầu giữ anh lại bên mình.
Tôi không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc nhưng vẫn một lòng mong anh sẽ học được cách chân thành với tình yêu, với một người nào đó đến sau, anh nhé!
Tuthuoc24h.net