Tôi là độc giả thân thuộc của trang tuthuoc24h.net sau khi đọc bài của một bạn nam nào đó có tựa đề “ba xin lỗi con gái vì không giữ được mái ấm này cho con” tôi chạnh lòng và nức nở. Vì tôi cũng đang nợ con tôi ngàn lời xin lỗi.
Tôi là một người mẹ ở tuổi 30, có con trai 20 tháng tuổi và công việc kế toán lương 3 triệu. Một người an phận và với tư tưởng an phận đó cuộc sống lẽ ra rất nhẹ nhàng vì chồng là công chức công việc cũng ổn định, tôi chỉ biết chi tiêu tiết kiệm, yêu thương chăm sóc chu đáo cho cha con anh ấy, ngay cả bữa cơm dọn cái chén anh ấy cũng chưa từng. Tôi cũng gọn gàng, sạch sẽ, tươm tất, không đến nỗi bỏ bê bản thân mình, nhưng mọi chuyện gián xuống khi chồng tôi ngoại tình, tôi đã cố gắng chịu đựng đợi chồng hồi tâm chuyển ý, nhưng 3 năm rồi, có phải hơi lâu rồi không và ngày càng trắng trợn với tôi.
Chồng tôi không đồng ý ly hôn mà chỉ muốn dày vò tôi đến khi không chịu đựng được nữa mà tự đơn phương ly hôn cho không ảnh hưởng nhiều anh ấy. Anh ấy nhắn tin vui đùa trước mặt tôi, nói chuyện trước mặt tôi, thậm chí còn thừa nhận, “ngoại tình thì đã sao”, “mày không bằng người ta đừng có mà nói xấu người ta”...
Cái tuổi 30 chưa biết hạnh phúc gia đình được là bao, kết hôn ở tuổi 27 ở chung với mẹ chồng. 30 tuổi vừa bước qua thanh xuân, trong tay chẳng có gì vì lo toan con nhỏ và nhà chồng khó khăn, lúc tôi biết chuyện ngoại tình cũng là lúc anh ta không đưa tiền cho tôi chăm lo cho gia đình và con nữa.
Cười nhạt cho cái tuổi 30 nhưng đồng lương ít ỏi của tôi vì tính an phận muốn có thời gian chu toàn chăm sóc chồng con.
Tôi không biết có nên cố gắng gượng nữa không. Tôi vẫn mong chồng sẽ suy nghĩ lại vì tôi sợ cái cảnh một mình nuôi con, sợ mọi người dị nghị.
Con tôi chưa hề được ba hay bà nội yêu thương, mới sinh ra ngày đầu đến bệnh viện thăm, mẹ chồng tuyên bố “tao đau lưng không giúp gì được đâu” tưởng đùa mà thật, chưa 1 lần bế con tôi quá 1 phút, chưa 1 lần nấu giúp tôi 1 bữa cơm hay giặt giúp bộ đồ cho cháu, khiến con tôi một đứa rất dễ chịu để người khác bế bồng cưng nựng, nhưng lại xa lạ và sợ bà nội sống chung trong nhà, mỗi lần thấy tôi xong việc và đón con về, là y như rằng bà vào phòng đóng cửa bật tivi. Con tôi khóc hay tôi nạt con bà chỉ vọng ra “nhức cái đầu quá đi”, con tôi còn không dám đi lại gần cái cửa phòng đó. Mặc dù tôi với bà không hề ghét nhau, lúc trước bà cũng không làm gì, nhưng tôi chưa có con nhỏ nên thấy cũng bình thường làm hết mọi việc, cũng chở mẹ chồng đi mua sắm đầm váy, bà thích lắm mua phải vài bộ cơ, nhưng ý tốt thì mẹ nhận còn công việc thì mẹ xin thua.
Con không ai chơi thì không chịu ngồi yên cứ bám lấy mẹ, giặt đồ thì để con ngồi một bên vọc nước, đi vệ sinh cũng bế con một bên, ăn cũng ôm con 1 tay, tắm thì 2 mẹ con tắm chung.
Đôi khi mệt mỏi cộng thêm tức giận chồng cả mẹ chồng tôi lại bực mình con cứ bám nên có khi không bình tĩnh đánh con, nghĩ lại thì tôi thấy mình tệ bạc quá.
Giờ đây ngồi nhìn con ngủ, vẻ mặt ngây thơ của con có lẽ mai một theo những lần cãi vã của hai vợ chồng. Lẽ ra một đứa trẻ như con khi ngủ phải có những cái mĩm môi, chép miệng, còn con tôi thấy con nhíu mày, miệng phụng phịu, mỗi lần vợ chồng tôi cãi nhau to là con sốt nặng, dẫu biết không nên để con chứng kiến nhưng tôi biết làm sao, đôi khi con sợ phát khóc, tôi bế con dỗ dành chồng còn đòi xông vào đánh tôi mà ko lo cho con gì cả.
Mỗi lần ăn chung với ba và mẹ là nó ngoan và vui lắm, giống như trực giác một đứa trẻ nó nghĩ ba mẹ nó đang yên ấm thì phải.
Có lần chồng tôi dắt xe đi con hỏi “ba đi với gái bỏ mẹ con con hả ba”, tôi thấy hả hê trong lòng phút giây đó nhưng lại thương con quá, con quá nhỏ để hiểu gái là gì con quá nhỏ để hiểu câu nói đó nó già đến nhường nào. Trời ơi đứa con bé bỏng của tôi. Có lẽ con đã nghe khi vợ chồng cãi nhau.
Tôi phải làm sao hiện tại tôi trắng tay ba mẹ tôi già cả đau ốm lại còn cự tuyệt không đồng ý cho tôi nuôi con, vì vợ chồng tôi cãi nhau lần này con đi học nên tôi dọn đồ về nhà bố mẹ đẻ trước rồi chiều định đón con về sau, vì nhà trẻ ở giữa 2 nhà, bình thường anh ta không bao giờ đón con, nhưng không biết anh ta sợ hãi điều gì mà chiều đó đến nhà trẻ sớm rồi đón con chở tới nhà tôi, rồi bảo “con mày mày nuôi đi” tôi nói “thế không phải con anh sao” anh ta cãi cùn “không, nhìn không giống tao điểm nào” đứng hình, 10 người nhìn thì 9 người nói là y ba nó, thế là ba tôi trong nhà nghe tức quá tay xách túi đồ con tôi, vừa mắng vừa đi ra “đã ngoại tình còn dám đặt điều cho con gái tao” chưa bao giờ thấy ba tôi hung dữ như vậy, và bắt anh ta mang con đi, anh đành chở đi trước sự tức giận tột độ của ba tôi và nói với tôi rằng đừng bao giờ gặp con nữa, ba không cho tôi nuôi, tôi giận và buồn lắm nhưng biết ba mẹ tôi chỉ muốn tốt cho tôi, mấy ngày nay thấy ba tôi buồn lắm. Tội ba mẹ tôi, ở cái tuổi xế chiều còn phải nhọc lòng vì con gái, và thương cho con tôi quá.
Ngay cả khi chia tay cũng khiến con tôi đã đáng thương càng đáng thương hơn nữa, nhiều đứa trẻ khi cha mẹ ly hôn được giành nuôi quyết liệt còn con tôi lại bị đẩy qua đẩy lại, con tôi là đứa trẻ ngoan dù còn nhỏ nhưng chính sự không đủ yêu thương mà con biết tự ăn, tự biết mặc quần áo, còn biết tự đi vệ sinh.
Tôi phải làm sao, giá mà tôi có tiền hoặc một công việc nhiều tiền tôi đã không đau lòng suy nghĩ đến việc đi làm xa kiếm tiền lo tương lai, giá mà ba mẹ tôi khỏe mạnh, cho tôi một chỗ dựa vững chắc chịu chăm con cho tôi đi làm gửi tiền về, thì mọi chuyện có lẽ tốt đẹp hơn.
Xin lỗi chàng trai bất hạnh của mẹ, mẹ mong con sẽ được bình yên và hạnh phúc, chưa biết mẹ sẽ làm sao, muối mặt quay về với con, hay nộp đơn giành quyền nuôi con hay là để con ở lại với ba. Ngột ngạt với đống suy nghĩ này, nếu biến mất được thì đã tốt.
Tâm sự độc giả tên Kim-TuThuoc24h.net