Thích cái cảm giác sáng thức giấc bật nhạc ầm ĩ để đón ngày mới, lâu rồi, hôm nay mới có ngày như thế.
Nhạc cho ngày mới "Thời gian để yêu".
Vẫn sống như thói quen thường nhật và vui vẻ với những thú vui của một người giữa chừng xuân đã toan về già...cứ thế, cứ thế lãng quên đi cảm giác thích thú với những tin nhắn, rung động đồng chí nào đó, muốn yêu và được yêu, muốn che chở và được che chở... Lãng quên những thứ xúc cảm ấy một cách hồn nhiên...
Thì vẫn niệm nhiên coi xúc cảm ấy không quá cần thiết, dù nó có thể làm cho người ta trở nên khô kệch và cộc cằn trong một cuộc đối thoại nào đó, và trở thành kẻ khác biệt, lạc loài chí ít là trong mắt của những người già và những kẻ tọc mạch thích xía vào đời người khác. Nhưng người ta vẫn sống tốt và lành lặn mà không phải sặc sụa trong cái hũ mùi mẫn hoặc ngổn ngang trong đống tơ vò mà người khác hay chính tự mình giăng ra.
Nhưng những đứa có cái suy nghĩ như trên và đưa ra lý lẽ để nói về việc "khác người" này sẽ luôn bị coi là: Tất cả chỉ là biện bạch cho sự thất bại toàn tập trong trò Ái tình hoặc là Bị ế nên nói thế hay đại loại như thế.
Hmmm...Sự đời là như vậy. Mấy ai hiểu và thông cảm cho những người thích độc thân.
Thích độc thân đích thực là kiểu 1 sống 2 chết tôn thờ chủ nghĩa độc thân, không yêu, không rung động, không bận tâm đến việc "thiên hạ chúng nó yêu nhau ầm ầm, cưới nhau rầm rầm". Những kẻ ngạo nghễ đứng trên những lời búa rìu của gia đình, họ hàng, hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp- một mình sống, làm việc, vui chơi nhởn nhơ. Và chẳng bao giờ ngẩn ngơ vì " hôm nay có một em chân dài xinh lắm vừa chuyển đến" hay "tao có ông anh họ mới đi du học về, đẹp trai, nhà có điều kiện mới về, giới thiệu cho mày nhé".
Còn thích độc thân một cách tạm thời, tức là tạm hài lòng với cuộc sống độc thân trước mắt chưa vội cuống cuồng lên khi thấy mình lủi thủi một mình vào cuối tuần. Nhưng sớm muộn thì nhân vật này khi thấy những người gần gũi với mình rục rịch chẳng hạn như đứa bạn thân vừa lấy chồng hay thằng đồng nghiệp mới múc được một em chân dài thì xao lãng lý tưởng vẫn hô hào như mọi khi, họ cũng sẽ nhấp nhổm, nhòm ngó xem có đối tượng nào vừa mắt không theo kiểu kém miếng khó chịu.
Một cô bạn có nói rằng: Có người yêu cũng vui, thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Cũng hợp lý và hiển nhiên. Nhưng hề gì nếu vậy người yêu cũng chỉ là thú tiêu khiển, không có người yêu thì còn có nhiều thú khác để yêu. Độc thân, đầy thú.
Khi đến tuổi gần - đang- đã "băm", sự hối thúc của xã hội loài người bao gồm: bố mẹ kính yêu, họ hàng kính mến, láng giềng thảo thơm, bạn bè thắm thiết và đồng nghiệp chân tình và cả người đi đường nhiệt tình ái ngại vào những buổi tối cuối tuần thấy ta lang thang 1 mình. Họ sẽ làm cho ta lung lay, mệt mỏi và hoảng sợ. Bởi lẽ, ta thấy mình như một loại động vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng. Và nếu có trót hé mồm thật thà tâm sự : Chưa yêu ai bao giờ. Thì thôi xong, chết chắc rồi, ta sẽ thấy mình như đã bị tuyệt chủng mới được khai quật, xã hội văn minh kia sẽ trầm trồ thán phục bộ xương của ta quá chắc chắn (vì không cần dựa vào ai), tim của ta phải có 8 ngăn (máu lưu thông nhiều, nên mệt và không bị rung động), và não thì khỏi nói chắc sẽ rất nhẵn (hoặc là trơ ra nên không nghĩ được về ai)
Họ sẽ không ngừng ngạc nhiên, thích thú được bới lông tìm vết tìm hiểu lý do "Tại sao chưa?" Chưa kể nếu có chơi cùng với mấy nhóm bạn đồng giới sẽ bị quy kết và chuyển giới tính free là "bị" les,"bị" gay. Và vô hình chung ta trở thành người nổi tiếng, nhân vật chính của mọi câu chuyện trong gia đình- ngoài công sở- của đám bạn- và là nỗi lo của cả xã hội.
Thực tình ta đâu muốn là nỗi bận tâm của nhiều người đến vậy.
Phuuu..., từng ấy lý lẽ mấy ai tự hào vỗ ngực bồm bộp mà nói: "Ừ, Tôi độc thân, và rất thích điều đó". Sẽ chẳng ai tin ta cả.
Chừng ấy thứ đã khiến đầu óc xôn xao và dần có suy nghĩ tiến hóa từ "thích độc thân đích thực" sang "thích độc thân tạm thời". Thì, dù sao mình vẫn là người thôi.
Dạo thi thoảng nhận lời vài cuộc hẹn gặp mặt, rồi online giao lưu thử xem khả năng hội nhập thế giới của mình ra làm sao.
Lần đầu giao lưu nhiệt tình họ trao nhau số điện thoại, nick chat, giới thiệu bản thân rất chuyên nghiệp và bày tỏ mong muốn cấp bách, biến cuộc đối thoại thành độc thoại bằng cách hỏi han như tra khảo.., blah..blah..
Hóa ra giờ người ta "chân thật" đến ngắn gọn và nhanh chóng. Gấp gáp đến hoảng, hết thấy thú vị. Khi người ta sống gấp, chạy nước rút đến cái đích mà không biết do họ vạch ra hay do áp lực của bên ngoài, khiến thứ cảm xúc cần vun đắp lâu dài cũng trở nên như "mỳ ăn liền".
Tuthuoc24h.net