Em gặp và yêu anh khi mới chân ướt chân ráo xa nhà lên thành phố học đại học. Khi đó anh đang là đội trưởng đội tình nguyện mà em tham gia. Với kinh nghiệm của người đi trước anh đã quan tâm đến em ngay từ khi em mới gia nhập. Rồi dần dần em thích anh từ lúc nào không hay. Em hay trộm ngắm anh lúc anh hăng hái, nhiệt tình làm mọi việc trong câu lạc bộ; hay đứng từ xa cổ vũ lúc anh chơi bóng đá;... mọi cử chỉ hành động của anh đều thu hút khiến em không thể rời mắt. Trong mắt mọi người anh là một chàng trai gần như hoàn hảo và với em cũng vậy.
Từ lúc biết mình thích anh em đã tự nhủ rằng nên giấu kín tình cảm đó trong lòng, một người như anh làm sao có thể để ý đến đứa mờ nhạt như em được. Nhưng rồi hạnh phúc bất ngờ ập đến khi anh đứng dưới cổng kí túc xá tỏ tình với em vào đúng ngày valentine. Em quá đỗi vui mừng nhưng xen vào đó cũng là nỗi lo âu, khi sợ rằng anh biết được em không còn "nguyên vẹn". Đối với giới trẻ bây giờ chuyện “vượt rào” khi yêu là một chuyện rất bình thường, nhưng em vẫn lo sợ anh sẽ ghét bỏ và cho rằng em là kẻ dễ dãi khi biết được chuyện đó
Chuyện xảy ra ngay trước khi em lên thành phố nhập học, bạn trai mới chia tay trước đó của em đã lừa em vào nhà nghỉ rồi thực hiện hành vi đồi bại với em. Sau hôm đó em đã suy nghĩ rất nhiều rằng có nên kể với bố mẹ để kiện anh ta tội hiếp dâm hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ở quê em rất cổ hủ, nếu họ biết chuyện sẽ lời ra tiếng vào, ảnh hưởng đến danh dự của bố mẹ em nên em đành nuốt nước mắt vào trong mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy chuyện đó không phải do em tự nguyện nhưng liệu anh có tin vào những gì em nói hay không? Em không muốn giấu anh, nhưng đồng thời cũng không dám nói thẳng nên đành ngấm ngầm tìm hiểu xem thái độ của anh như thế nào.
Nhiều lần em gợi chuyện với anh về việc yêu một cô gái không còn nguyên vẹn. Anh trước sau như một đều tỏ vẻ căm ghét và phẫn nộ trước hành vi hèn hạ của những chàng trai đó. Vì vậy em cảm thấy yên tâm phần nào. Cuối cùng em quyết định kể hết mọi chuyện với anh. Sau khi kể xong, đúng như em dự đoán, anh đã ôm em vào lòng và an ủi em. Anh tự trách mình đến với em quá muộn, không thể bảo vệ được em. Em những tưởng mình đã yêu được một chàng trai hoàn hảo đến mức không còn điểm gì để chê. Thế nhưng em bỗng nhận ra rằng, anh vốn là người gia trưởng và cay nghiệt.
Từ sau khi em kể cho anh nghe về quá khứ đau buồn của mình, thỉnh thoảng anh cứ như cố ý nhắc lại chuyện đó, anh còn dùng lời lẽ đay nghiến những cô gái không còn trong trắng. Những lời nói đó không khác gì xát muối vào vết thương của em. Hoá ra sự vị tha trước đây của anh chỉ là giả dối. Đỉnh điểm là tuần trước, bạn trai cũ của em lại nhắn tin quấy rối em, anh vô tình đọc được và không chịu hỏi đầu đuôi câu chuyện đã thẳng tay tát em và mắng em bằng từ ngữ thậm tệ.
Tuy em là gái quê, nhưng nhà chỉ có một đứa con gái nên bố mẹ chưa bao giờ đánh em. Em rất yêu anh nhưng em không thể nào đi tiếp với một con người luôn lôi quá khứ ra để đay nghiến người yêu như anh được. Giờ em phải làm thế nào hả anh, liệu em có nên từ bỏ anh, hay chờ đợi anh bỏ rơi em để em được thanh thản?
Tuthuoc24h.net