Gửi mẹ bọn trẻ, cô gái đáng thương của anh
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Bạn Kể Tôi Nghe Người Yêu Cũ

Gửi mẹ bọn trẻ, cô gái đáng thương của anh

Hơn 9 năm bên nhau, mình không thể cho cô ấy một cái kết đẹp, cũng không để ai mang đến cho cô ấy một cái kết. Mình muốn cô ấy là của riêng mình nhưng lại không chấp nhận cô ấy

Mình và cô ấy quen nhau từ ngày học cấp hai. Vào lớp 6 thì hai đứa học chung lớp, bạn bè bình thường, đến năm cuối cấp mới bắt đầu có tình cảm với nhau. Tất nhiên đấy chỉ là tình cảm học trò đơn thuần, trong sáng mà thôi. Chỉ là những mẫu giấy ghi vài ba lời nhắn sến sẩm, những ánh mắt thẹn thùng nhìn trộm nhau, những cái nắm tay vụng trộm trong ngăn bàn. Lên cấp ba, hai đứa học khác lớp, cô ấy chăm chỉ học hành còn mình thì hơi ham chơi.

Tính tình mình thì kỳ lạ, không biết sao rất thoải mái với bạn bè nhưng lại luôn xét nét với cô ấy. Mình có thể trêu đùa các bạn nữ khác, đi học cùng cô em gái hàng xóm lớp dưới nhưng lại không thích cô ấy tiếp xúc nhiều. Ngay từ những ngày đó mình đã cấm cô ấy đi tập văn nghệ cùng lớp dù cô ấy múa rất đẹp, cấm cả việc đi liên hoan lớp. Nói chung mình rất khó chịu với cô ấy. Cô ấy thì không có gì phải chê. Không hẳn là xinh lắm nhưng rất đặc biệt, ngoan ngoãn, chăm chỉ, và cực kỳ khéo tay.

Sau này lên đại học, cô ấy học Hà Nội còn mình thi trượt nên ôn lại một năm nữa. Lần nào về quê cô ấy cũng lên nhà thăm mình. Và khi chỉ có hai đứa thì chuyện gì đến cũng đến. Mình đòi hỏi và vì yêu mình cô ấy chấp nhận. Năm sau mình ra Hà Nội học, cơ hội gần gũi nhau nhiều hơn và lỗi lầm của mình cứ thế tiếp diễn. Những tội lỗi mình mang suốt cả cuộc đời. Năm 2013 cô ấy thông báo có bầu, mình lo lắng vô cùng, cả hai còn đi học, cô ấy khóc sưng cả mắt nhưng vì bản thân, mình nói cô ấy hãy bỏ đứa bé. Mình tạo áp lực cho cô ấy rất nhiều. Nặng nhẹ đủ cả. Sau cùng cô ấy cũng làm theo ý mình. Ngày cô ấy đến bệnh viện, không nói với mình một câu, lặng lẽ một mình. Sau đó mình hứa hẹn đủ điều. hai đứa tiếp tục bên nhau, cô ấy vẫn như vậy, yêu mình vô điều kiện, chăm lo từ cơm nước, quần áo, dọn dẹp, một tay cô ấy lo hết. Chỉ là cô ấy không còn cười nhiều nữa.

Cô ấy ra trường trước mình một năm và đi làm, mình vẫn học. Có lương cô ấy lại dồn hết cho cuộc sống hai đứa. Khi chỉ còn gần hai tháng nữa là mình tốt nghiệp, cô ấy thông báo có bầu lần hai. Đáng ra lúc đó mình đã có thể cưới cô ấy, nhưng không, mình còn chưa có công việc, làm sao có thể lo cho gia đình. Và lại vì ích ký của bản thân, mình không nói ra bằng lời nhưng thể hiện bằng thái độ. Cô ấy chỉ im lặng và khóc một mình. Và lại đến bệnh viện một mình. Mình cũng đau lòng chứ, tự hứa sẽ làm tất cả để bù đắp cho cô ấy, nhưng cũng vì cái tính không thể hiện tình cảm, mình không biết phải làm gì để quan tâm cô ấy, thành ra luôn vô tâm. Cô ấy thì vẫn vậy, vẫn cơm nước giặt giũ lo toan cho mình không một lời than vãn. Mình nghĩ cô ấy yêu mình quá nhiều không thể bỏ được nên càng ngày càng vô tâm.

Ra trường đi làm, cô ấu có bầu lần thứ ba, lần này mình đã sẵn sàng, vui vẻ đón nhận, mình thấy rõ sự hân hoan trong ánh mắt cô ấy, nhưng không may, cô ấy sảy thai. Có lẽ đó là sự trừng phạt. Cô ấy điên dại gào khóc, băng huyết và nhập viện, cô gái bé nhỏ của mình khi ấy chỉ còn 38kg với ánh mắt vô hồn. Mình không thể hiểu tại sao cô ấy lại vì mình nhiều như vậy, sau tất cả vẫn ở lại bên mình, nuôi hi vọng về một gia đình.

Hơn một năm làm ngoài Hà Nội, mình quyết định vào miền trong lập nghiệp, cô ấy thì muốn về quê. Một lần duy nhất cô ấy nói mình đừng đi được không, mình chỉ thở dài, phải đi mới có sự nghiệp, mới có tiền lo cho gia đình. Cô ấy không nói thêm gì nữa. Mình vào trong này môi trường mới công việc mới càng không có thời gian hoặc đúng hơn là mình lười cả việc quan tâm cô ấy. Có khi cả vài ngày, một tuần mình cũng không thèm nhắn tin gọi điện cho cô ấy. Cô ấy cũng không nhắn hay gọi điện gì cho mình. Lâu dần hai đứa cãi nhau nói chia tay, không liên lạc, mình cũng chẳng thèm để ý, tự nhủ cô ấy chẳng bỏ được mình đâu mà.

Một ngày cô ấy thông báo có người yêu mới, mình mới cuống cuồng, mới biết mình sắp đánh mất điều gì. Mình yếu đuối, níu kéo, làm mọi cách để cô ấy quay về. Thực sự cô ấy và anh bạn mới kia đã đi quá giới hạn, cô ấy tự giác nói cho mình, mình nói không sao chỉ cần cô ấy quay về mình chấp nhận tất cả. Mình biết cô ấy có nảy sinh tình cảm thật, vì người kia hình như rất quan tâm chiều chuộng cô ấy, còn mình thì ngược lại, có lẽ cô ấy đã tìm lại được những gì cô ấy mong muốn, đó là tình cảm, sự yêu thương.

Cả ba cứ giằng co nhau suốt hơn 3 tháng trời, cuối cùng cô ấy cũng chọn quay về bên mình thật. Mình cảm giác như kẻ chiến thắng, thoả mãn vô cùng. Nhưng mình không làm được như lời mình nói. Chỉ vài ngày sau khi quay lại, mình bắt đầu suy nghĩ về lúc hai người đó ngủ với nhau, mình không chấp nhận được việc cô ấy làm chuyện đó với người khác. Mình đay nghiến, trách móc cô ấy. Cứ nghĩ đến việc đấy mình lại bực tức, khó chịu, hai người ở hai miền nên mình chỉ biết dùng tin nhắn để tra khảo, hành hà tinh thần cô ấy. Cuối cùng mình không chịu nổi cảm giác ấy nên bỏ rơi cô ấy, bỏ rơi người mình đã ra sức giành giật về, đạp đổ thứ có thể là hạnh phúc của cô ấy. Đỉnh điểm cô ấy uống thuốc tự tử nhưng may mắn được phát hiện sớm. Đứa bạn thân của cô ấy, cũng là bạn của mình gọi điện chửi mình không ra gì. Mình chỉ buông một câu: “Ai bảo nó ngủ với người khác”. Có lẽ đấy là nhát dao chí mạng đâm vào trái tim chỉ còn những nhịp đập yếu ớt của người mình yêu thương.

Hơn 9 năm bên nhau, mình không thể cho cô ấy một cái kết đẹp, cũng không để ai mang đến cho cô ấy một cái kết. Mình muốn cô ấy là của riêng mình nhưng lại không chấp nhận cô ấy. Cô ấy vì mình hi sinh bao nhiêu nhưng chỉ vì một lần lầm lỗi mà mình quên hết đi tất cả những hi sinh đó. Mình có đáng trách không, nhưng mình không thể chấp nhận được việc cô ấy ngủ cùng người đàn ông khác. Dù mình có vô tâm nhưng ngoài cô ấy ra, mình chưa từng làm chuyện đó với ai.

Sau đó người thân giới thiệu cho mình một cô gái khác, xinh thì có xinh, mình cũng nói chuyện qua lại, dần dần nguôi ngoai không nhớ tới cô ấy nữa. Nếu cứ đà này, tìm hiểu xong mình sẽ kết hôn, dù cô bé này có hơi nhõng nhẽo và hay đòi hỏi quần áo quà cáp nhưng nó lại làm cho mình có cảm giác đàn ông, vì người cũ chẳng bao giờ đòi hỏi từ mình bất kỳ điều gì cả. Còn cô ấy thì mình không biết thế nào, ngoài vài lần cô ấy uống rượu say gọi cho mình xin mình đừng bỏ rơi cô ấy và nói không thể làm mẹ được nữa thì mình không nghe được thông tin gì cả. Khi tỉnh táo cô ấy không hề gọi cho mình. Mình thương cô ấy rất nhiều, yêu cô ấy hơn cô bé kia nhưng mình không thể quên được. Mình phải làm gì bây giờ?

Em à, nếu em đọc được thì anh xin lỗi, nhưng anh thật sự không biết nên làm gì cả. Anh rất yêu em nhưng thực sự anh rất bế tắc..

Tuthuoc24h