Có những điều đi hết cả cuộc đời em cũng chẳng bao giờ có thể hiểu được trọn vẹn chính là tình cảm của người này dành cho người kia nhiều như thế nhưng đến cuối cùng lại chọn cách buông bỏ. Bởi vốn dĩ đâu ai biết trước được ngày mai sẽ xảy ra những gì!
Nhiều lúc một tình yêu đẹp đến nỗi chẳng ai nghĩ rằng sẽ chia lìa, vậy mà người trong cuộc vẫn rời xa nhau, chẳng một lý do. Không thể dứt ra khỏi những dằn vặt đớn đau, không thể lãng quên những kỷ niệm xưa cũ, rốt cuộc thì chỉ mình em ôm hồi ức vào lòng.
Thanh xuân có bao nhiêu thời gian mà em cứ buồn mãi vì một người đã bỏ em đi? Dù em có cô đơn đến bao nhiêu thì người ta cũng đâu có thấu hiểu? Ví như có những người chỉ đi chung với ta một đoạn đường, có thể ngắn, có thể lâu hơn một chút, nhưng cuối đường những là những ngã rẽ, biết trước mà không cam tâm rời bỏ. Bởi vốn dĩ đã quá quen với con người cũ, quán cũ, nên cứ chần chừ mãi, sợ khi mình đi rồi người ta trở lại sẽ hụt hẫng, nhưng rốt cuộc chẳng một ai biết phải đợi chờ đến bao giờ?
Em này, thanh xuân con gái ngắn vô cùng, chờ đợi làm gì một người không xứng đáng như vậy? Tôi cũng đã từng trải qua những tháng ngày như thế, mãi cho đến bây giờ khi đã bình tâm trở lại, tôi mới hiểu hết những yếu mềm nơi em, người con gái đang trong giai đoạn sau chia tay.
Em nhắn tin cho tôi lúc đêm muộn, có lẽ đó là khi cảm xúc của con người ta chân thật nhất, yếu đuối nhất, em nói rằng em mỏi mệt khi trái tim không chịu ngủ yên với cuộc tình đã cũ. Tôi chắc rằng em đã vừa khóc vừa ấn bàn phím, ai trong đời không một lần khóc vì ai đó chứ!
Chúng ta vẫn thường tự vấn bản thân rằng đâu là giới hạn cuối cùng cho một tình yêu, để rồi cứ mòn mỏi đợi người ta ngoái đầu nhìn lại. Đó là điều ngốc nghếch nhất mà con gái thường làm sau khi tình yêu tan vỡ.
Nhưng có một điều cả tôi và em mong ngóng chính là chúng ta đang đợi chờ bản thân của nhiều năm về trước, những ngày hồn nhiên vô tư chưa biết đến yêu là gì. Thi thoảng vẫn “thả thính” trên trang cá nhân, rồi vờ như không cô đơn, kể ra ngày đó lại tốt hơn biết bao nhiêu. Là tôi, là em, là bất cứ ai của ngày đó trao đi tất cả tin yêu cho một người mà không giữ lại một chút gì cho chính mình.
Vậy thì chúng ta cần bao nhiêu thời gian để quên được một người mãi mãi không còn thuộc về mình? Em đã hỏi tôi như thế, tôi lặng người nhớ đến mình của gần một năm về trước, cũng y hệt em bây giờ. Giữa hàng tỷ người trên thế gian, rồi sẽ có những người chỉ đến, trao cho ta kỷ niệm rồi cũng quay bước ra đi, vì duyên đã hết nợ đã xong, chẳng còn gì để níu lại bên nhau. Thế nên em ạ, dù cho chúng ta muốn người ấy bên mình mãi mãi nhưng nhân duyên không cho phép thì chẳng thể nào nắm tay nhau lâu hơn nữa đâu.
Người con trai em yêu, thời khắc ấy đã buông tay em thì cuộc tình này cũng đã đến lúc đặt một dấu chấm hết. Em biết đấy trong một bài văn không thể nào không có dấu chấm ngắt câu, cuộc sống cũng có những thứ cầm lên được thì cũng hãy học cách chấp nhận buông bỏ.
Tôi không khuyên rằng em nên xóa sạch mọi thứ về người cũ, bởi dẫu sao đó cũng là những hồi ức đẹp đẽ trong đời, một đoạn đường em đã nở nụ cười hạnh phúc. Tôi cũng không nhắn em mạnh mẽ, vì tôi biết khi em cầm điện thoại nhắn những dòng tin cho tôi là chính bản thân em đã biết mình cần phải mạnh mẽ hơn. Nhưng nên nhớ một điều rằng dù em có mạnh mẽ đến bao nhiêu thì rốt cuộc con gái muôn đời vẫn yếu đuối, gồng gánh mãi sẽ rất mệt đó em...
Tuthuoc24h.net