Tôi 24 tuổi, bước ra cuộc sống xa vòng tay bố mẹ với nhiều chông gai phía trước. Ra trường với tấm bằng khá, nộp đơn hết công ty này đến công ty khác nhưng không có kết quả, tôi quyết định xin làm công nhân ở công ty chuyên sản xuất bao bì. Sau một năm làm việc tôi được lên làm tại phòng quản lý chất lượng. Một chuyện tình đã đến sau hơn ba năm chia tay mối tình đầu.
Em, một người được đánh giá là khá xinh đẹp cả về tính cách và tâm hồn. Còn với tôi, em chỉ là người bình thường như bao người con gái khác, tôi dần chấp nhận điều mọi người đánh giá về em sau quãng thời gian làm việc cùng bộ phận. Thời gian đầu hai đứa như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau bởi em là nhân viên mới, tôi muốn giúp em thích ứng nhanh với công việc. Gặp nhau trao đổi nick Facebook, số điện thoại để tiện liên lạc nhưng ngoài thời gian làm việc ở công ty chưa bao giờ chúng tôi nói chuyện qua điện thoại hay trên mạng xã hội, bởi lẽ em đã có gia đình.
Theo như lời em nói, chồng em bằng tuổi tôi, không có việc làm, ở nhà ăn chơi, rượu chè, cờ bạc và điện tử
Ba tháng từ ngày em vào làm lần đầu tiên, tôi nhận được tin nhắn của em trên Facebook, em nói đang buồn, muốn được tâm sự. Những tin nhắn qua lại, kèm theo niềm vui, cái cười ngoác miệng nhưng sau đó lại là nỗi bất hạnh cùng cực mà em phải chịu đựng. Em lấy chồng được hai năm, cuộc sống vợ chồng không như ý muốn, không có con. Theo như lời em nói, chồng em bằng tuổi tôi, không có việc làm, ở nhà ăn chơi, rượu chè, cờ bạc và điện tử. Tôi vô cùng bất ngờ bởi lẽ trên công ty mọi cảm xúc của em trái ngược hoàn toàn với những lời em vừa nói.
Em nói trên công ty được tự do thoải mái nhưng về đến nhà không khác ở tù. Em ôm máy tính từ lúc đi làm về đến lúc đi ngủ, trong khi đó chồng em đi thâu đêm suốt sáng, có khi bỏ nhà đi ba bốn ngày không về dù em có gọi hay đi tìm. Em kể về phía nội, chồng cấm đoán em quan hệ với cô dì chú bác, về phía nhà ngoại cả năm không bao giờ thấy chồng sang thăm hỏi, gọi điện dù cho đó là ngày lễ tết hay giỗ chạp.
Thương cho số phận đó, tôi cùng em tìm đủ mọi cách, khuyên nhủ để mong sao có thể kéo chồng em ra khỏi những sai lầm, trở về với cuộc sống hiện tại mà em mong muốn, nhưng tất cả đáp lại chỉ là cái thờ ơ và sự lạnh lùng vô cảm. Ngày qua ngày, sau những giờ làm việc cùng nhau trên công ty, tôi và em lại tiếp tục với chủ đề mà em đang phải chịu đựng. Tôi khâm phục ý chí cũng như nghị lực của em, những thứ được gọi là đức hy sinh luôn tồn tại trong con người em. Trong đầu tôi nghĩ sao không gặp em sớm hơn, giá như...
Chồng em vô tình nhìn thấy ảnh tôi chụp chung với em trong một chuyến đi du lịch công ty tổ chức, anh ta mắng chửi em là đồ hư hỏng, dọn hết quần áo và đuổi em về bên ngoại dù cho em khóc lóc van xin tha thứ. Cực chẳng đã, em quyết định ra đi. Hơn một tháng sau đó, anh ta không một tin nhắn, cuộc gọi mặc cho em nói lời xin lỗi và muốn quay về. Gia đình biết chuyện đã khuyên nên bỏ nhưng em vẫn quyết tâm với hy vọng anh ta thay đổi. Con người em là thế, nghị lực sống em là thế, tôi đau xót thay em, những tiếng cười đùa trên công ty cũng vơi dần bởi nghĩ về em.
Tôi yêu em từ bao giờ không nhận ra nữa. Tôi không tìm cách giúp em về bên chồng mà thay vào đó có thể gọi là "xúi giục" em dừng lại. Phân tích cũng như cho em thấy được bức tranh khi em quay trở lại với cuộc sống phía trước. Thời gian bên nhau dường như em dần hiểu được tình cảm của tôi, những tin nhắn yêu thương xuất hiện từ hai phía, khi đó tôi biết em đã yêu mình. Tôi vui khi biết em nhận ra giá trị cuộc sống này nhưng điều làm tôi đau đầu và day dứt nhất đó là trở thành kẻ phá vỡ hạnh phúc gia đình em.
Em nói sẽ viết đơn ly hôn nhưng kèm theo đó là muốn tôi xa em một khoảng thời gian
Tôi đâu muốn như thế, muốn bỏ mặc tất cả để về quê, quên đi em nhưng không làm được. Em nói sẽ viết đơn ly hôn nhưng kèm theo đó là muốn tôi xa em một khoảng thời gian. Mấy đêm nay tôi suy nghĩ nhiều lắm, xa em rồi em có viết đơn không hay đó chỉ là cách em muốn tôi không quan tâm đến cuộc sống của em nữa, nhiều đêm thức trắng nhưng chưa đến đâu cả. Chỉ hy vọng một ngày em sẽ là của tôi. Xin mọi người cho tôi cách giải quyết. Tôi phải làm sao?
Tâm sự của độc giả tên Khang.
Mọi sự trên đời đều có sắp đặt, hãy tùy duyên mà sống, đừng cố gắng cưỡng cầu, nếu cô ấy đang đau khổ thật sự với chồng nhưng vẫn chọn chung sống thì âu cũng là nghiệt duyên của cô ấy từ kiếp trước, mọi sự đều có an bài. Bạn là một chàng trai có trái tim nồng ấm. Chúc bạn sẽ có được hạnh phúc.