Bị người mình yêu xem là nô lệ tình dục
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Bạn Kể Tôi Nghe Duyên Phận

Bị người mình yêu xem là nô lệ tình dục

Chuyện tình yêu của tôi như là một chuỗi bi kịch vậy, từng người đi qua cuộc đời tôi và để lại toàn nỗi đau nhưng đáng sợ hơn hết là tôi bị người yêu coi là nô lệ tình dục, thậm chí đánh đập tôi, có lần tôi tự tử nhưng không thành.

Chuyện tình yêu của tôi như là một chuỗi bi kịch vậy, từng người đi qua cuộc đời tôi và để lại toàn nỗi đau nhưng đáng sợ hơn hết là tôi bị người yêu coi là nô lệ tình dục, thậm chí đánh đập tôi, có lần tôi tự tử nhưng không thành.

Tôi 26 tuổi, ra trường được 2 năm, đang có cửa hàng buôn bán nhỏ. Tôi là con gái duy nhất trong gia đình có 5 anh em nên được bố mẹ và anh em trong nhà rất yêu quý và quan tâm vì cũng một phần tôi rất gầy và nhỏ bé, hay bị ốm vặt. Năm đầu tiên tôi bị trượt đại học, quyết tâm ôn thi lại mong đỗ vào một trường nào đó. Hồi ôn thi tôi có quen và yêu một người bằng tuổi. Với tôi đó là mối tình đầu trong sáng và đẹp đẽ vì tôi giúp đỡ anh trong việc ôn thi rất nhiều, hy vọng cả hai cùng đỗ đại học. Thế nhưng anh mải chơi không chịu học nên năm đó không đỗ, còn tôi đã đỗ vào một trường đại học công lập.

Tôi đi học còn anh ở nhà đi làm, vì sợ tôi đi học xa sẽ yêu người khác nên anh suốt ngày nhắn tin muốn vượt giới hạn để giữ tôi không bao giờ xa anh được. Tôi không đồng ý với điều đó, vậy là anh lại giận dỗi. Hồi đó một ngày chúng tôi giận nhau 2-3 lần, tôi mệt mỏi, không tập trung học được, vậy nên giả vờ chia tay để anh nghĩ lại, không đòi hỏi nữa. Tuy nhiên sau hơn 2 tháng chia tay nhau tôi định nối lại với anh thì ở nhà anh có người yêu mới và cưới vợ luôn lúc đó. Tôi choáng và buồn vô cùng, thế rồi sau đó tôi có chơi khá thân với cậu bạn học chung môn học. Cậu ấy học toán rất giỏi nên hay rủ tôi lên thư viện học cùng, còn tôi giúp cậu ấy học tiếng Anh. Được một thời gian cậu ấy nói yêu nhưng tôi không đồng ý vì cậu ít hơn tôi một tuổi. Nhưng không vì đó mà tôi không chơi với cậu ấy.

Rồi một buổi trưa đi học về cậu dẫn tôi vào phòng trọ, bảo muốn nhờ tôi giúp cậu học. Tôi vui vẻ về phòng cậu, thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu, tôi bị cậu ấy đóng cửa và hại đời, cướp đi cái quý giá nhất. Tôi khóc lóc và cứ nhìn vết máu trên giường mà đau đớn. Thấy tôi như thế, cậu ta ôm tôi vào lòng, bảo sẽ chịu trách nhiệm vì rất yêu tôi. Sau hôm đó ngày nào tôi cũng buồn và khóc nhưng xấu hổ không kể ai biết, tôi sợ mất trinh rồi sẽ chẳng ai yêu và muốn cưới nữa. Tôi nhận lời yêu cậu ta, chúng tôi vẫn giúp nhau học nhưng cậu ta là người đam mê tình dục, bắt tôi làm thường xuyên. Tôi bị cậu ta đánh đập nhiều, thậm chí bị đánh giữa đường và dọa không nghe lời sẽ gửi ảnh khỏa thân của tôi lên mạng. Cứ sau khi hành hạ thể xác tôi xong thì cậu ta lại ôm rồi ngọt ngào dỗ dành tôi, tôi sợ cậu ta và xấu hổ nên cũng không dám nói với ai.

Tôi bị như thế 3 tháng, rồi vào một ngày chúng tôi cãi nhau, tôi bảo không làm người yêu nữa, vậy là tối hôm đó cậu gọi tôi sang để nói rõ ràng hơn. Tôi rất sợ và không muốn đến, nhưng nghĩ phải kết thúc rõ ràng. Tôi đến nhưng không chịu vào phòng, muốn đứng ngoài nói chuyện. Vậy nhưng cậu ta lôi tôi vào bằng được, rồi đánh tôi. Tôi đã tát lại khiến cậu ta điên lên. Cậu ta bóp cổ tôi và bảo: “Mày thích đánh tao à, tao sẽ giết mày”.

Tưởng chừng không thể thở được nữa thì cậu ta bỏ tay ra, lôi tôi lên giường. Cậu ta cầm dao kéo dọa tôi nếu hét lên thì sẽ giết, rồi còn định bắt tôi viết giấy là nợ 200 triệu nữa nhưng tôi không viết. Tôi nín thở và thầm đọc kinh cầu nguyện xin Chúa thương xót đến tôi. Có lẽ Chúa đã thương, một phút sau đó cậu ta dừng lại, không định giết tôi nữa, lại nói lời yêu tôi, không muốn tôi xa cậu ta. Tôi quá sợ nên vờ đồng ý. Cậu ta giam tôi đến trưa hôm sau rồi thả tôi về.

Tôi quá sốc và nhục nhã, mua thuốc ngủ tự tử. May mà các chị cùng phòng phát hiện ra đưa đi bệnh viện, tôi được cứu sống. Tôi nhắn tin cho cậu ta đến bệnh viện, muốn cậu ta nhìn tôi như thế để biết và đừng bao giờ có ý định hại tôi nữa. Tôi không kể cho bất kỳ ai trong nhà trọ lý do tự tử. Đó là sai lầm lớn, mấy người đó cùng xã nên họ đã đồn về xã bảo tôi uống thuốc ngủ tự tử, bảo tôi phá thai. Hết năm nhất đại học, tôi chuyển nhà trọ xa trường, vậy nên cậu ta không đến gặp và hại tôi nữa. Nhưng tinh thần tôi suy sụp hoàn toàn, bỏ bê học hành, ngày nào cũng đến nhà thờ xem lễ và khóc. Tôi xác định không lấy chồng vì không còn tự tin nữa.

Cứ như thế cho đến khi học năm 3 đại học, tôi gặp người yêu thứ ba, anh ở cùng tỉnh nhưng khác huyện với tôi, ngỏ ý yêu tôi. Tôi kể hết chuyện quá khứ cho anh nghe để anh biết mà không yêu tôi nữa. Vậy nhưng anh đã xúc động và nói không quan tâm đến quá khứ. Anh động viên, thật sự chân thành với tôi. Tôi cảm nhận được sự đồng cảm của anh dành cho mình. Sau vài tháng nói chuyện, tôi đồng ý làm người yêu anh. Anh chính là sự sống mới của tôi, yêu tôi thật lòng và quan tâm, dịu dàng hết sức. Tôi được anh tôn trọng, điều đó làm tôi có nghị lực sống. Tôi sống tốt, chăm chỉ học hành hơn, nhờ có anh mà tôi lấy được tấm bằng tốt nghiệp loại khá, chứ ngày trước tôi còn tưởng sẽ có lúc bị đuổi xuống cao đẳng vì kết quả học quá kém.

Chúng tôi yêu nhau được 2 năm thì tôi học xong về quê, anh ở lại đi làm; chúng tôi không gần nhau nữa nhưng vẫn rất yêu mặc dù gia đình cấm đoán vì anh không theo đạo giống tôi. Tôi tìm mọi cách để gia đình đồng ý, nhưng khi nhà xuôi thì anh lại bảo không thích theo đạo cùng tôi nữa, bảo tôi hãy nghe lời bố mẹ. Chúng tôi lại chia tay nhau sau gần 4 năm yêu, tôi thực sự rất buồn. Cả xã đều biết tôi yêu anh và người ta còn đồn linh tinh về tôi, đồn tôi uống thuốc ngủ tự tử, ngủ với nhiều người đàn ông và phá thai 2 lần. Thật sự với những tin đồn này thì tôi chẳng thể lấy chồng cùng quê và theo đạo giống mình như bố mẹ mong muốn. Tôi đang rất buồn, mong mọi người cho lời khuyên, phải chăng tôi không nên lấy chồng?

Chia sẻ cùng độc giả:

Cảm ơn bạn đã tin tưởng gửi những dòng tâm sự đến với chúng tôi. Xin chia buồn với những gì tồi tệ đã xảy ra với bạn.

  • Có thật là bản thân bạn không biết làm gì không hay là bạn đã biết nên làm gì nhưng chưa đủ can đảm thực hiện, đau khổ cũng đã đau khổ rồi, chẳng khổ hơn nữa đâu, hãy mạnh mẽ bỏ lại quá khứ đau buồn, nếu nơi ở đó không mang lại niềm vui thì bạn có thể rời đi một thời gian, và Đạo gì cũng muốn con người ta tốt hơn thôi, chỉ cần bản thân có được hạnh phúc bình yên là đủ rồi.
  • Tự tin lên cô gái, bạn không hề làm sai gì cả nên đừng cuối đầu hay lo sợ, cố gắng sống tốt những điều tốt đẹp sẽ đến thôi. Có lẽ trải qua nhiều chuyện, bạn cũng đã có những bài học cho mình, hãy vui vẻ cho hôm nay trước đã mọi chuyện tính sau, đừng suy nghĩ nhiều. Chúc bạn khỏe mạnh và hạnh phúc!

TuThuoc24h.net