1 lời không nói - Hối hận cả 1 đời...
Tra cứu thuốc chuẩn nhất
Trang chủ Bạn Kể Tôi Nghe Duyên Phận

1 lời không nói - Hối hận cả 1 đời...

Có một số chuyện, nếu như nói ra có thể sẽ khiến ta ân hận. Nhưng nếu như không nói ra, con người ta chắc chắn sẽ hối hận suốt đời. Và tôi không bao giờ muốn mình phải hối hận...

Cơn gió mùa đông mang theo cái lạnh khô khốc thổi vào chiếc chuông gió treo trước khung cửa sổ quán cà phê kêu lên leng keng đánh thức tôi khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu. Nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc màu nâu đồng cũ kĩ treo trên tường, còn hơn hai mươi phút nữa mới tới giờ hẹn. Tôi tranh thủ thò tay vào túi mân mê chiếc hộp nhỏ một lần nữa. Chỉ không lâu nữa thôi, sau khi tôi đưa chiếc hộp này cho em, ngay thời khắc em mở nó ra, mối quan hệ của chúng tôi sẽ thay đổi.

Vĩnh viễn...

Nhưng dù câu trả lời của em là gì, tôi cũng sẽ đáp lại với một nụ cười dịu dàng.

Tôi sẽ không hối hận.

Tiếng chuông gió lại một lần nữa vang lên, và trước khi tôi kịp nhận ra thì dáng hình quen thuộc đã ùa đến mang theo hơi lạnh vẫn còn vương đầy trên áo.

"Xin lỗi, em đến muộn." Giọng nói dịu dàng của em như tan ra trong hơi ấm của tách cà phê vừa gọi, trong khi đôi tay xoa xoa vào nhau đặt trước bờ môi không ngừng phả hơi ấm và đôi gò má ửng hồng vì cái lạnh tháng mười hai.

Hình như một năm trước đây cũng chính là như vậy.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng chính tại quán cà phê này, cũng dáng vẻ vội vã vụng về cùng đôi bàn tay không ngừng xoa xoa vào nhau đặt trước bờ môi run lên vì gió lạnh. Lúc đấy, tôi đã chỉ nghĩ rằng: "Ồ! Vậy ra đây là đối tác lần này của mình sao?"

Với nghề nghiệp đặc thù của mình, việc tiếp xúc với phụ nữ gần như đã trở thành chuyện hằng ngày đối với tôi. Nhưng em lại gây cho tôi một ấn tượng đặc biệt, khiến việc lén nhìn trộm em mỗi khi đi bên nhau đã trở thành thói quen của tôi. Mái tóc ngắn đầy nghịch ngợm, đôi bàn tay luôn ngọ nguậy những ngón tay cái mỗi khi bối rối, bờ môi mềm thi thoảng lại dẩu lên như trẻ con, tất cả đều khiến trái tim tôi đập nhanh hơn một chút.
"Anh vừa uống rượu phải không?"

Đưa khuôn mặt vẫn còn ửng hồng sát về phía tôi, hai hàng lông mày em khẽ nhăn lại, trong khi cái mũi nhỏ không ngừng hít hà và cái miệng lại một lần nữa dẩu lên. "Vậy hôm nay em sẽ lái xe."

Tôi khẽ mỉm cười trong khi bàn tay phải theo thói quen giơ lên bóp nhẹ vào cái mũi nhỏ đáng yêu đó. Tôi không có thói quen sử dụng đồ uống có cồn. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên tôi có dùng một chút. Lượng cồn ít ỏi ấy thậm chí còn chẳng đủ để lọt vào máy đo của công an giao thông bên đường, nhưng tôi vẫn giao chìa khóa cho em.

Em là một cô gái rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến đáng ngạc nhiên. Lần đầu tiên tôi bị em thu hút là vào một ngày tháng tư, dưới cơn mưa rào như trút nước ngay trên ngã tư đường vắng vẻ giữa trời đêm, em vẫn kiên trì đứng chờ đèn đỏ mặc cho những chiếc xe bên cạnh vội vàng phóng qua và thi thoảng một số chiếc xe tải vô ý tạt nước đầy lên người, lên xe em.

Ngày hôm nay cũng vậy. Nhìn gương mặt nghiêm túc đến mức nhăn tít hai hàng lông mày lá liễu, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi đằng sau xe và lặng lẽ hưởng thụ mùi dầu gội đầu thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc ngắn đã bị chiếc mũ bảo hiểm che đi gần hết.

Chiếc xe máy thong thả đi trên những tuyến phố Hà Nội đông nghịt người. Lớp sương trắng chưa kịp tan đi còn đọng lại trên những tán cây những hạt trân châu long lanh. Em khẽ rùng mình vì lạnh. Tôi hơi vươn người ra ôm em chặt hơn một chút. Em bật cười, tôi cũng bật cười. Vài đứa trẻ trên vỉa hè không hiểu chuyện gì cũng bật cười.

Chúng tôi dừng xe trước rạp chiếu phim. Tôi không thực sự thích việc chen giữa đám người mà quá nửa là sinh viên kia để mua vé xem phim và đồ ăn, nhưng không người đàn ông nào lại để người con gái của mình làm chuyện này. Vậy nên sau gần năm phút chật vật với đám đông, tôi tiến về phía em với hai chiếc vé và bịch bỏng ngô cùng nụ cười méo xệch. Em lại bật cười.

Đó là một bộ phim tình cảm theo kiểu truyền thống của Hàn Quốc. Tôi cố ngăn mình ngáp dài, trong khi hướng ánh nhìn sang người con gái đang một tay ôm chặt lấy cánh tay mình còn một tay chấm khăn giấy lên đôi mắt đỏ hoe. Nhẹ nhàng vươn cánh tay sang kéo sát em vào lòng, tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc và sung sướng, ngay cả khi nhìn cảnh diễn viên nam chính qua đời vì một căn bệnh ung thư nào đó mà các nhà làm phim đã sử dụng tên không biết bao nhiêu lần.

Bộ phim kéo dài ba tiếng, và sau nửa tiếng chờ ai đó lau nước mắt, chiếc xe máy lại thong thả đi trên đường, cho đến khi tiếng réo nho nhỏ từ đâu đó khiến tôi không thể không dừng xe trước cửa một nhà hàng nhỏ. Em đỏ bừng mặt, trong khi đôi chân giậm mạnh xuống đường để che đi âm thanh của cái dạ dày đang biểu tình dữ dội.

Em không ăn nhiều, nếu không muốn nói là ăn rất ít. Đã bên nhau một năm, tôi biết rất rõ đằng sau dáng người mảnh mai kia là một sức ăn không hề yếu kém. Vì vậy, tôi gọi thêm một suất ăn cỡ lớn nữa. Em đỏ mặt, đá mạnh vào chân tôi dưới gầm bàn. Tôi bật cười, trong khi giả bộ xuýt xoa cho cái chân trái tội nghiệp.

"Anh à! Tối nay..."

Đang ăn, em bỗng ngập ngừng mở lời, trong khi đôi mắt len lén nhìn về phía tôi.

"Anh biết! Bảy giờ phải không?"

Tôi khẽ nói, trong khi bàn tay lại vô thức chạm vào chiếc hộp nhỏ còn để trong túi.

Em khẽ gật đầu, rồi lại nói:

"Nếu có thể giữ em lại, anh có giữ chặt em không?"

Tôi khẽ mỉm cười, trong khi múc thêm một muỗng đường nhỏ đổ vào cốc cà phê của em và hỏi:

"Vậy em có muốn anh giữ em lại không?"

Em không nói gì, tôi cũng lặng im không nói, trong cửa hàng chỉ còn tiếng một vài nhân viên xì xào nói chuyện, tiếng chiếc muỗng chạm vào cốc giấy, và tiếng thịt nướng xèo xèo trong lò.

Đến khi chiếc đồng hồ bên tường nhích dần cây kim giờ chậm chạp đến số mười hai, em mới vươn người đứng dậy, sau khi lúng túng nhìn hai suất ăn trên bàn đã bị ai đó vô tình xử lí.

Chúng tôi không tiếp tục lái xe. Em nắm tay tôi bước nhanh trên con đường phố đi bộ vắng vẻ. Chút nắng nhạt ban trưa không đủ xua đi cái lạnh. Tôi đi sát gần em hơn, trong khi tay hai chúng tôi vẫn đan vào nhau, nắm chặt. Và một vài chiếc lá khô rơi trên đường. Lặng lẽ, khô khốc.

Một con mèo trắng chạy ra từ đâu đó, dụi dụi đầu vào chân em. Em mỉm cười, cúi xuống bế nhóc mèo đó lên, trong khi hai ngón tay nghịch ngợm gãi lên cái cái cằm trắng muốt. Chú mèo nằm lim dim, khoan khoái. Tôi cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng khoác lên người em. Em cười thật tươi, khoan khoái như chú mèo. Giây phút ấy, thời gian trong tôi như ngừng trôi.

Chiếc lá vẫn nằm lặng im bên đường.

"Nếu anh muốn giữ em lại, lúc ấy, em sẽ ngoan ngoãn ở bên anh như chú mèo này, hay sẽ sợ hãi mà bỏ chạy nhỉ?"

Em bỗng nhiên hỏi tôi, trong khi đôi bàn tay vẫn dịu dàng vuốt ve chú mèo đang lim dim nhắm mắt. Tôi khẽ cười lắc đầu, trong khi tiến lại vuốt ve bộ lông trắng muốt đang cuộn tròn trong tay em. Chú mèo rên vài tiếng gừ gừ, lấy bàn chân ngắn ngủn lười biếng đẩy tay tôi ra, rồi nhảy vọt xuống đất mà chạy đi. Em ngơ ngác nhìn, rồi bật cười thật to. Ánh nắng chiều chảy đầy trên mái tóc em, chảy dần xuống bờ vai mong manh. Tôi chỉ biết sững sờ đứng nhìn.

"Nếu..."

Trong thời khắc ấy, đôi môi của em khẽ mấp máy điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Rồi em bật cười kéo tay tôi, dẫn tôi đi hết tuyến phố vắng vẻ. Chỉ có những cơn gió yếu ớt mang theo cái lạnh mong manh của chiều hoàng hôn mùa đông khẽ thổi bay những chiếc lá xào xạc bên đường.

Đến khi tia nắng cuối cùng chợt tắt, chiếc xe của tôi dừng lại tại một nhà hàng sang trọng, nơi mà tôi đã phải đặt bàn trước một tuần. Đã sáu giờ rồi. Chỉ còn một tiếng nữa thôi.

Nắm chặt chiếc hộp nhỏ trong túi áo, tôi cố giữ vẻ mặt bình thản tiến vào nhà hàng.

Quán ăn sạch sẽ, bồi bàn thân thiện, khung cảnh lãng mạn cùng tiếng nhạc nền du dương. Không phải ngẫu nhiên mà tôi chọn nơi này.

"Zum wohl"
(Cụng ly)

Em hơi nghiêng đầu, nâng ly sâm panh trên bàn lên và khẽ mỉm cười. Dưới ánh đèn nhà hàng dịu dàng tỏa ra, nhìn em lúc này rực rỡ như một thiên sứ.

"Em thật đẹp."

Trong vô thức, tôi buột miệng nói ra những gì mình đang nghĩ.

Tôi đỏ mặt. Em cũng đỏ mặt. Rồi chúng tôi cùng bật cười.

Trong tiếng vĩ cầm du dương của một bản nhạc mà tôi cảm thấy vô cùng êm dịu, những món ăn lần lượt được mang lên bàn. Vì tôi đã đích thân lựa chọn, nên hầu hết trong số đó đều là những món em thích ăn. Mặc dù thói kén ăn một cách trẻ con của em là không tốt, nhưng dường như tôi đã chiều hư cô gái này mất rồi.

Và chúng tôi bắt đầu dùng bữa.

"Em sẽ sang Đức du học."

Em chợt nhìn tôi và nói.

"Anh biết. Tối hôm qua bố em đã nói chuyện này với anh."

"Nhưng anh biết không. Nếu anh nói em đừng đi, có thể em sẽ ở lại."

Tôi hơi ngừng lại trong chốc lát, rồi lại tiếp tục thưởng thức miếng bít tết của mình.

"Em biết là anh sẽ không làm vậy mà."

Em dẩu môi lên và lè lưỡi. Tôi lại một lần nữa bật cười.

Kim đồng hồ dần chuyển về số bảy. Tôi lấy từ trong túi áo chiếc hộp nhỏ và đặt lên bàn. Tôi bồn chồn. Em cũng bồn chồn. Cả hai chúng tôi đều hiểu rằng chỉ còn vài phút nữa thôi, mối quan hệ của chúng tôi sẽ vĩnh viễn thay đổi.

"Anh có thể ôm em thật chặt được không, như hai người yêu nhau?"

Lấy hết chút can đảm và bình tĩnh còn sót lại, tôi hỏi em. Em mỉm cười. Tôi bước lại và ôm em thật chặt. Chỉ vài phút thôi, nhưng với tôi thật dài, dài đến suốt đời không quên.

Kim đồng hồ đã chỉ chính xác đến bảy giờ. Từ một chiếc máy tính của một nhân viên công sở ngồi gần đó có thể nghe thấy tiếng chương trình thời sự quen thuộc phát ra. Thực sự đã đến bảy giờ rồi. Trong mặt tôi ánh lên sự mất mát khó có thể che giấu. Tôi ôm em chặt hơn, bởi tôi biết chỉ cần buông tay ra, hình dáng kia sẽ xa rời vĩnh viễn.

Nhưng em đẩy tôi ra. Bàn tay em hơi run rẩy, nhưng đôi mắt lại vô cùng thản nhiên:

"Cảm ơn anh vì đã làm người yêu của em một năm qua. Tiền đã được chuyển vào tài khoản , anh có thể kiểm tra lại."

Tôi hơi khẽ gật đầu, không nói gì. Cho dù tình cảm tôi dành cho em có lớn đến thế nào, mối quan hệ này cũng chỉ là giả tạo, sẽ kết thúc ngay khi bản hợp đồng kia kết thúc. Em nhìn tôi im lặng hồi lâu, rồi ấp úng nói:

"Chuyến bay của em... nó sẽ khởi hành sau một tiếng nữa... vậy nên..."

Tôi cười khổ, mở chiếc hộp đã để sẵn trên bàn, lấy ra tờ hợp đồng đã được gấp làm bốn. Kí vào đó, sau đó chúng tôi sẽ trở thành người xa lạ.

Đã biết trước là sẽ không có kết quả, sao còn cố nuôi hi vọng.

Tiếng vĩ cầm đã ngưng tự bao giờ. Tôi cũng không biết mình đã ngồi lại đó bao lâu kể từ sau khi em đi. Ngoài cửa sổ thấp thoáng ánh sáng của một chiếc máy bay hướng đến chân trời...

Đêm hôm ấy, trời mưa tầm tã. Dưới cơn mưa rào hiếm hoi của mùa đông, tôi dừng xe trước ngã tư đường vắng người qua lại, kiên nhẫn chờ đèn đỏ chuyển màu, mặc cho những chiếc xe tải vô ý tạt nước lên khắp người. Không phải vì tôi trở nên nghiêm túc, mà tôi nhận ra dù có về sớm hơn một chút thì cũng chẳng thể thoát khỏi sự mệt mỏi từ sâu trong lòng.

Chuông tin nhắn điện thoại chợt reo. Tôi mở máy ra, bên trong chỉ có một tin nhắn ngắn ngủi, ngắn đến mức làm cho tôi bật khóc:

"Nếu anh nói em đừng đi, em nhất định sẽ ở bên anh."

Có một số chuyện, nếu như nói ra có thể sẽ khiến ta ân hận. Nhưng nếu như không nói ra, con người ta chắc chắn sẽ hối hận suốt đời.

Và tôi không bao giờ muốn mình phải hối hận...

***

Cơn gió mùa đông mang theo cái lạnh buốt của thành phố Béc-lin ngày tuyết rơi thổi qua chiếc chuông gió treo trên cánh cửa của quán cà phế kêu leng keng. Nơi đó, một cô gái vội vàng chạy ùa vào, với đôi bàn tay không ngừng xoa vào nhau đặt trước đôi môi đang cố gắng phả ra chút hơi ấm và gò má ửng hồng lên vì lạnh. Những bông tuyết trên đầu cô lấp lánh như ánh đèn trong nhà hàng ngày hôm ấy.

"Xin lỗi, em đến muộn."

Ở nơi đó, có một chàng trai đã chờ đợi từ lúc nào, cùng với một chiếc hộp lấy ra từ trong túi áo:

"Xin hãy kí hợp đồng với anh một lần nữa, em nhé!

Kỳ hạn là suốt đời."

Tôi nhìn em và mỉm cười.

Nguyễn Lâm Phương 

(nguồn: truyenngan.com.vn)

TuThuoc24h.net